Nhược Vũ nhìn xuống đôi chân trần đang cố gắng hướng về phía mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào khó tả, hai hàng mi của Nhược Vũ nặng trĩu, cổ họng đắng ngắt, cô cố căng mắt ra đợi Lâm Nhất Phàm tới đón nhưng trước mắt cô mờ dần, mờ dần, tự nhủ rằng còn một chút nữa thôi không được buông tay nhưng…
-Nhược Vũ, em đừng ngủ, anh sắp tới rồi.
-Nhược Vũ bám chặt vào.
“Nhất Phàm…”
Nhược Vũ mất ý thức hoàn toàn, bàn tay buông thõng, bên tai chỉ còn tiếng của Lâm Nhất Phàm gào thét tên mình, sau đó thì rơi vào bất tỉnh.
Lâm Nhất Phàm hoảng loạn bất chấp nguy hiểm lao tới may mắn chụp được cánh tay của Nhược Vũ, tim hắn đập như tiếng trống trận, cứ tưởng đã không kịp rồi.
Lâm Nhất Phàm và Nhược Vũ bây giờ lơ lửng giữa không trung, mà Nhược Vũ chẳng thể bấu víu nữa, chỉ còn có một mình Lâm Nhất Phàm cố gắng.
Tất cả mọi người đều hốt hoảng theo họ, Bạch Tuyên ở bên trong căn phòng giữ chặt sợi dây, chẳng may có bất trắc gì thì hai người họ sẽ không thể bảo toàn tính mạng.
Lâm Nhất Phàm cố gồng tay nắm lấy Nhược Vũ, cơ mặt cũng nổi cả gân xanh. Khi không có một điểm tựa nào thì rất dễ mất phương hướng, mà Lâm Nhất Phàm đang trong tư thế chổng ngược cực kì mất sức.
Phía dưới kia đội cứu hộ đã xuất hiện, họ nhanh chóng trải nệm hơi, những người khác bắc thang leo lên tường.
Dù họ chuẩn bị mọi thứ rất nhanh chóng nhưng Lâm Nhất Phàm không chịu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698513/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.