Mọi thủ tục sang tên trước đó trợ lí Từ đã làm xong hết, bây giờ Nhược Vũ chỉ việc ngồi đợi nhân viên đánh máy, đóng dấu vân tay và kí tên nữa là xong.
Nhược Vũ nở một nụ cười đầy cay đắng nhìn cái tên Châu Nhược Vũ được in trên sổ đỏ, rõ ràng là của mình, bây giờ lại đổi tên mình thành tên của người khác nhưng chính mình là chủ sở hữu.
Lâm Nhất Phàm chuyên tâm lái xe, lâu lâu lại đưa mắt nhìn biểu cảm của Nhược Vũ, cô nhi viện Nhân Ái có ý nghĩa gì với cô mà cô lại vui đến như vậy, thiên kim như cô cái gì cũng không muốn chỉ muốn mảnh đất không thể thu lại lợi nhuận này, suy nghĩ của cô thật khác biệt.
Để phá tan không khí trầm lắng này, Lâm Nhất Phàm lên tiếng hỏi.
-Trưa nay em muốn đi ăn ở đâu?
Nhược Vũ giật mình trở về thực tại, cô bỏ giấy tờ vào trong túi, nhìn đồng hồ trên xe đã sắp 13 giờ.
-Gần tới giờ làm việc rồi, nếu bây giờ đi ăn sợ rằng không kịp.
Cô nợ Lâm Nhất Phàm một món nợ, không chỉ nợ tiền mà còn nợ ân nghĩa, cưới nhau hơn ba tháng, anh ta giúp cô nhiều hơn cô nghĩ, nếu như anh ta biết cô đang tính kế đẩy anh trai mình vào tù thì liệu có còn được như bây nữa không?
Lâm Nhất Phàm vẫn chuyên tâm lái xe, môi phun ra một câu bất cần.
-Em là vợ của giám đốc, em vào trễ ai dám khiển trách em.
Nhược Vũ thấy cũng đúng, trưa nay cô vẫn chưa ăn gì, thôi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698509/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.