Trên bàn cơm của Châu gia chỉ quanh đi quảnh lại chỉ có hai việc.
-Nhược Vũ, con phải biết cách khiến Nhất Phàm để ý tới mình, đừng để nó lăng nhăng ở bên ngoài, phải giữ vững vị trí của con ở Lâm gia.
-Nhược Vũ, hai nhà là thông gia đừng để có tiếng mà không có miếng, phải để Lâm Thị để ý đến Châu Thị của chúng ta.
Châu lão gia và Châu phu nhân cứ nhắc đi nhắc lại hai việc này, khiến bữa cơm ba mươi phút của cô như kéo dài tới tận ba tiếng. Nhược Vũ vì nể tình đây là ba mẹ ruột của thân xác mình đang mang mới không lên tiếng cãi lại. Có cha mẹ nào chỉ nghĩ đến lợi ích của công ty, mà không quan tâm đến con gái mình như vậy không?
Ăn cơm xong Nhược Vũ lên phòng, nơi này vẫn được quét dọn sạch sẽ. Cô đi xung quanh phòng một vòng rồi ngả lưng xuống giường. Tiếng động cơ ô tô ở dưới sân truyền tới, Châu lão gia và Châu phu nhân đi dự tiệc của đối tác, trong bữa cơm họ còn dặn dò cô ở lại nhà một chút, rồi về Lâm gia sớm để tránh họ có cái nhìn không tốt.
Nhược Vũ lắc đầu ngán ngẩm, không biết họ đã tạo áp lực cho Châu Nhược Vỹ tới mức nào mà cô ấy phải tự tử. Mí mắt sụp xuống, cô ngáp dài một hơi, không cưỡng lại cơn buồn ngủ đang kéo tới, cô chìm vào giấc mộng. Lúc cô giật mình thức dậy thì trời đã tối rồi.
*********
Sáu giờ chiều Lâm Nhất Phàm về nhà, hắn lên phòng nhưng không thấy Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/257664/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.