Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau
Sáng sớm đại điện hoàng cung đông đúc đến bức bách, nhưng tất cả vẫn giữ nguyên được vẻ trật tự và tôn nghiêm, bởi vì hoàng đế đang đứng bên trên nhìn xuống. Bên tả, các tần phi theo cấp bậc mà đứng từ trên xuống dưới. Đến ngày hôm nay Dương Chi mới mở rộng tầm mắt, không chỉ Lâm Quý phi, tam tần, mà cả đến hàng trăm nữ nhân đang đứng đó. Tâm trạng nàng đột nhiên trùng xuống. Ngựa đực! Đã thế sáng nay bắt nàng dậy sớm như vậy, đêm hôm qua nàng trông hắn cũng không đến! "Này Tiểu Hạ, hoàng thượng có nhiều phi tần như vậy?" - mỗi phi tần chỉ được mang theo một nha hoàn, mà Tiểu Hạ sống trong cung đã lâu nên nàng chọn Tiểu Hạ đi cùng. Tiểu Hạ một bên thầm nói nhỏ "Bẩm nương nương, hai năm sẽ có một đợt tuyển tú. Đó đã thành quy định rồi, hoàng thượng trị vị đã tám năm, đương nhiên sẽ có nhiều" Nàng khẽ liếc mắt lên nhìn hắn cao cao tại thượng đứng trên cao kia. Lại thấy khoảng cách thật xa vời, hắn rất xa lạ, không giống như những ngày ở Hồ Phước. Bên hữu là các quan viên đại thần, ai nấy đều mặc triều phục nghênh đón thái hậu trở về. Dù thái hậu xét ra chỉ là một nữ nhân hậu cung nhưng lại chính là người được hoàng thượng sủng nhất, phải nói thái hậu chính là nữ nhân quyền lực nhất cả Tứ quốc này. Hàn Lạc Thần đứng trên cao, thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn nàng. Nàng thế nhưng dám liếc hắn một cái? Hắn đã làm gì sai? Hắn đối với nàng coi như không thể chỉnh nổi, vậy khi thái hậu trở về hắn sẽ thỉnh mẫu hậu chỉnh nàng! "Thái hậu bãi giá hồi cung" Bên ngoài vọng lại tiếng của một vị thái giám. Làm đồng loạt mọi người đều chỉnh lại y phục trên người và đứng nghiêm chỉnh. Mà Hàn Lạc Thần đang đứng trên bục cao cũng nhanh chóng bước xuống, trên gương mặt hiện rõ nét tươi cười, đi thẳng về phiâ cổng hoàng cung nghênh đón. Người được hoàng thượng sủng như thế, khẳng định chỉ có một người! Nữ nhân cao quý mà Dương Chi trông ngóng bấy lâu nay cuối cùng cũng xuât hiện sau cảnh cổng. Một người phụ nữ trung niên, theo nàng biết bà đã bước đến tuổi năm mươi. Nhưng gương mặt, dáng vóc, thần thái, làn da đều không hề lộ vẻ của thời gian và tuổi tác. Vị mẹ chồng này quả nhiên rất đẹp. Mà điều làm nàng chú ý sau đó chính là nữ nhân phía sau bà, Sương phi? "Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế" - nàng đang mải suy nghĩ, thì cũng bị cuốn theo tiếng tung hô này Thái hậu nhìn về phía phi tần, lướt mắt một cái, vẻ mặt nhàn nhạt không lộ rõ biểu cảm gì. Nhưng Dương Chi thì thấy rất rõ bà ấy đã nhìn nàng một cái, trời đúng là đáng sợ! "Miễn lễ, ai gia đã nói hoàng thượng ngươi, không cần lúc nào cũng nghênh đón rầm rộ như vậy" "Nhi thần tham kiến mẫu hậu" - hắn theo lễ nghĩa vừa cười vừa nói với thái hậu Bà nhìn hắn có chút trêu chọc "Nghe đồn Thần nhi động lòng?" "Mẫu hậu" - ở chỗ đông người còn trang nghiêm, thế mà thái hậu vẫn đùa giỡn Trương thái hậu - tên đầy đủ là Trương Khiết Tịnh là một nữ nhân không rõ lai lịch. Năm đó, chỉ nghe nói tiên hoàng nhặt được nàng trong lúc đi săn trên núi Tịch Lam, nàng lúc đó chân tay lấm lem, đói khát đến yếu đuối. Nhưng sức sống và nghị lực vẫn tràn đầy khắp cả một con người, làm tiên hoàng lúc đó anh tuấn, lạnh lùng, tài trí băng lãnh nhưng lại vì nàng mà động tấm chân tình đem nàng về cung ban cho trở thành nha hoàn thân cận. Mà nàng nha hoàn Trương Khiết Tịnh này không những không xem mình là kẻ không có lai lịch, không gia thế, ngược lại vì sự sủng ái của hoàng đế lúc đó mà đi chọc phá phi tần của tiên hoàng, hành động của nàng thì lạ lùng kì quái, làm hậu cung một phen hoảng loạng. Tần phi năm đó ai cũng căm ghét nàng, không thân phận cùng địa vị, nhưng luôn luôn được kề cận bên cạnh hoàng thượng, các phi tần năm đó cũng biết, tiên hoàng đối với Trương Khiết Tịnh này là muôn vàn sủng ái. Tiên hoàng năm đó vẫn duy trì vị trí nha hoàn của nàng cho đến khi có một sự hiểu lầm xảy ra, nàng vác bụng bầu chỉ vừa mới phát hiện bỏ đi. Những bậc trưởng lão trong hoàng cung hiện giờ ai ai cũng nhớ rõ vẻ mặt của tiên hoàng năm đó. Một người tài trí mưu dũng trên chiến trường, chưa bao giờ vì một thứ tình cảm nào làm phân tâm. Vậy mà khi biết chính mình hiểu lầm Trương nha hoàn, khi biết nàng mang thai nhi tử của hắn uất ức bỏ đi, khi biết mình thật lòng yêu Trương Khiết Tịnh kì quái đó. Thế nhưng nước mắt lại rơi, tiên hoàng ngày đêm tìm kiếm nàng, đích thân xuất cung tìm nàng và nhi tử chưa chào đời. Cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng để được nàng tha thứ lại là cả một thời gian sau đó. Cứ thế, Trương Khiết Tịnh năm đó từ nha hoàn không thân không phận, mang thai long chủng bước lên làm một phi tần nhỏ nhỏ, nhưng từ ngày tìm được nàng về, tiên hoàng dành muôn vàn sủng ái. Trải qua thị phi cùng quyền lực, tiên hoàng không ngần ngại mang nàng lên làm hoàng hậu, dẹp bỏ hậu cung. Hàn Lạc Thần chính là bào thai năm đó bỏ đi cùng nàng, được tiên hoàng ngay từ nhỏ đã phong hắn làm Đông cung thái tử. Dù không có nhà ngoại hậu duẫn, nhưng tiên hoàng lại không có một phi tần hay nhi tử nào, cùng với tài năng xuất chúng từ nhỏ của Hàn Lạc Thần đã thành công đi đến bước đường hôm nay. Thái hậu nhìn cả đám người đông đúc như vậy mà chán nản, nhìn bọn họ lễ nghĩa nói một câu "Được rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi để chiều tối còn đón sứ thần các quốc. Các tần phi của bệ hạ theo ai gia về Thái Hòa cung" Lời vừa phán ra, các quan thần đều lập tức nghe theo, cúi đầu rồi lui xuống. Lúc này Sương phi bên cạnh hoàng thượng mới lên tiếng "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng" Nữ tử này nhìn qua quả nhiên là thuần khiết băng thanh. Một bên khép nép hướng hắn hành lễ, Hàn Lạc Thần cũng vui vẻ nói một câu "Miễn lễ đi, nàng ngày ngày bên cạnh chăm sóc thái hậu, trẫm rất vừa lòng" Các phi tần nghe hắn khen thưởng Sương phi như thế, có chút ghen tị, nhưng cũng không thể làm như nàng ta, bỏ qua cả hậu cung, theo thái hậu lên chùa, không tranh sủng? Ngu ngốc. Nói đi cũng phải nói lại, dù không tranh sủng, nhưng vẫn được hoàng thượng nể mặt đó sao? "Đó là bổn phận của người làm dâu như thần thiếp, bệ hạ quá lời rồi" Đám phi tần theo chân Lâm Hoa tiến gần hơn về phía thái hậu, Dương Chi ngơ ngác đi theo, đúng là lắm lễ nghĩa. Nàng có chút đáng giá về nữ nhân gọi là Sương phi này, nàng ta rất bí ẩn, rất lạ. Lâm Hoa vẫn mang vẻ nhu mì như thường ngày trước mặt hoàng thượng, tiến thái hậu hành lễ "Thần thiếp tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an" Thái hậu nhìn nàng ta một cái, sau đó lại nhìn phi tần, sao thái hậu bà lại căm ghét nhìn thấy một đám oanh oanh yến yến đến thế chứ? "Miễn lễ đi" - rồi bà quay sang nói với Hàn Lạc Thần - "Thần nhi trở về tiếp các quan đại thần đi, ta cùng phi tử của ngươi trò chuyện một lát sẽ lại đến yến tiệc đúng giờ" - sau đó, bà không để ai vào mắt mà đi thẳng đến Thái hòa cung Hiện giờ trong cung Thái Hòa phải nói là muôn hoa đang khoe sắc, nữ nhân nào cũng lộng lẫy xinh đẹp, ngồi bên nhau cười cười nói nói. Ngồi trên cao nhất đương nhiên là Trương nha hoàn năm nào đó, đứng bên cạnh bà là Hàm ma ma là nha hoàn theo bà từ xưa đến giờ. Ngồi bên hữu là Lâm quý phi, bên tả là Sương phi, kế bên Sương phi là Dương Chi. Các phi tử khác lần lượt từ bé đến lớn ngồi bên dưới. Lúc này thái hậu mới lên tiếng nói "Quý phi, nói cho ai gia nghe mấy tháng nay hậu cung thế nào?" "Hồi bẩm mẫu hậu, việc này có lẽ người nên hỏi Hiền phi muội muội" Cả cung Thái Hòa vì câu nói của nàng ta mà đều thì thầm to nhỏ. Sương phi cũng liếc qua nhìn nàng một cái sau đó nhàn nhạt quay đi. Dương Chi cả kinh đang ăn bánh uống nước thì đột nhiên bị điểm danh, có chút bực bội "Lâm Quý phi nói như vậy là sao đây Hiền phi?" - thái hậu nhìn nàng hỏi. Lúc bà ở Phúc Linh tự đã từng nghe qua nữ nhân này, nghe nói sau khi bị Lâm Hoa phạt cấm túc thì liền từ một nữ nhân nhu nhược yếu đuối, lập tức đã trở thành nữ tử mạnh mẽ bạo miệng. Đặc biệt, lại được chính nhi tử của bà đỡ cho một nhát dao? Cũng không phải tầm thường đi? Nàng bị hỏi đến thì lắp bắp. Lúc đầu nàng rất có thiện cảm với vị thái hậu này, cảm thấy thân thuộc. Nhưng hiện tại lại thấy bà ấy rất xa cách "Ta..ta.." - không hiểu sao nàng lại nói lắp! "Hiền phi, muội nói chuyện với thái hậu tự xưng ta là không được. Gọi mẫu hậu xưng thần thiếp" Là Sương phi, nàng ta chỉnh nàng sao? Hậu cung thối tha này, lễ nghĩa rối rắm. Trương thái hậu nhìn nàng có chút kinh ngạc cùng quen thuộc, ở thời đại này nữ nhân rất ít khi dám có thái độ đó đối với nàng "Cứ để Hiền phi nói" Lúc này nói mới lấy lại bình tĩnh nhìn bà thẳng thắn "Hồi bẩm thái hậu, chuyện hậu cung là do Lâm Quý phi chủ trì, ta chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, sao có thể cùng người nói chuyện này chứ?" Sương phi lúc này không nhìn được quay sang nhìn nàng chăm chăm. Nhưng gương mặt vẫn không biểu hiện gì. Sương phi và Dương Chi chỉ gặp nhau một lần trong đại điển phong phi của nàng, trong trí nhớ của Sương phi, nàng không phải như vậy! Thái hậu vẫn duy trì một vẻ mặt xem kịch vui, không tức giận, ngược lại rất thích thú tính cách của nàng. Lâm Hoa không hiểu ý tứ của thái hậu, ngược lại còn tưởng nàng vừa đắc tội thái hậu, nên đổ thêm dầu vào lửa "Hiền phi muội khiêm tốn rồi, chẳng phải thời gian gần đây muội độc sủng thánh ân của hoàng thượng?" Một câu nói làm cho đám phi tần phía dưới đều nắm chặt khăn, tức giận như lửa nhìn nàng căm tức. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, thượng xuất hiện một nhân vật "Mẫu hậu" - người chưa thấy đã nghe giọng, mà nữ nhân có thể lộng hành như thế chỉ có một Trương thái hậu vui vẻ nhìn tiểu công chúa "Ây da Nguyệt nhi, sao vừa nãy lại không ra đón mẫu hậu?" "Thứ lỗi thứ lỗi. Mẫu hậu vẫn là nên trách tên hoàng đế ca ca kia. Hắn dám nhốt con cả tháng trời" Hai mẹ con quyền lực này dường như không để ý đến phi tần đều ngồi đó, thâm tình tâm sự. "Sao hắn lại nhốt con? Ngươi đâu kêu hoàng thượng ai gia muốn gặp!" - lập tức có người chạy đi! Lí do hoàng đế ca ca nhốt nàng? Minh Nguyệt quay sang tìm kiếm tỉ tỉ yêu dấu, Minh Nguyệt biết Dương Chi tỉ tỉ bị phạt cũng không khá hơn bao nhiêu "Con sẽ kể sau cho mẫu hậu. Người xem người xem, đây là Dương Chi tỉ tỉ, đáng yêu không?" - nói vừa nói vừa chạy lại phía Dương Chi lôi kéo, làm các phi tần lại một phen ghen tị, các nàng đã lấy lòng tiểu công chuâ này bằng mọi cách nhưng đều không thành, thế mà nàng ta..? Lại một lần nữa thái hậu kinh ngạc, không những được hoàng thượng sủng ái, lại được nữ nhi ương bướng của bà yêu thích. Ây da! Rất có thiện cảm "Nếu Minh Nguyệt đã đến đây ai gia cũng không tốn thời gian của các ngươi nữa" - rồi bà quay sang Sương phi - "Con trở về Ngọc Linh cung nghỉ ngơi đi, mấy tháng nay đã cực khổ rồi" "Hàm ma ma, tiễn các cung phi của hoàng đế" "Vâng" Các phi tần lần lượt đứng dậy ra về. Lúc này Minh Nguyệt mới tranh thủ nói chuyện với nàng vài câu "Mấy bữa nay ta không đến Hiền phúc cung, tỉ tỉ đã có trò chơi mới chưa?" Dương Chi thật sự nhớ tiểu công chúa này, vui vẻ đáp lại "Chiều nay qua chỗ ta, chơi ô ăn quan thế nào?" "Ô ăn quan?" - Minh Nguyệt không hiểu nên lặp lại câu nói của nàng Mà không ai để ý, trong ánh mắt thái hậu quyền lực kia lóe lên một cái, chậm chậm quay qua nhìn nữ nhân kia. Sau đó sâu chuỗi lại mọi chuyện! ---------------
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau