Trên đường hồi kinh, đoàn người Vân Liên Nhược đi từ từ, cho đến ngày mười ba tháng tư, mọi người mới tới bên ngoài kinh thành.
“Tiểu Nhị, xử lý cái này đi.” Tử Sa vứt một con gà rừng xuống trước Dạ Nhị.
“Ta là Dạ Nhị, không phải là Tiểu Nhị.” Tử Sa xuất hiện, thống khổ nhất chính là Dạ Nhị rồi. Tử Sa thích đồ ăn ngon, vừa hay Dạ Nhị lại có thiên phú về phương diện này, cho nên, mỗi lần lúc đến tửu lâu ăn cơm, Tử Sa luôn nhìn bọn họ ăn, ra ngoài đường nhìn thấy hay thích món ăn hoang dã, thì cầm trở về để cho Dạ Nhị xử lý giúp nàng. Đáng thương cho Dạ Nhị của chúng ta, bị áp bức suốt mấy ngày, hiện tại rốt cục không nhịn được muốn bộc phát.
“Dù sao đều là nhị, so đo nhiều như vậy làm gì, ta đói bụng rồi.” Tử Sa chớp chớp mắt to long lanh, dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Dạ Nhị và nàng cùng nhìn chằm chằm nhau, cuối cùng Dạ Nhị bại trận, đau khổ đi nướng thịt cho nàng. Vì cái lông gì mà hắn lại không phản kháng được chứ? Ngày tháng đau khổ của hắn, đến lúc nào thì mới có thể kết thúc.
“Tiểu Nhị, nếu không bữa trưa hôm nay cũng giao cho ngươi! Đại Nhất và Tiểu Tam (Editor: ôi đau ruột quá Tiểu Tam kìa ha ha) lại đi săn một ít thú về đi.” Vân Liên Nhược phân phó.
“Công tử, đừng mà!” Chẳng lẽ, hắn thật sự phải lưu lạc làm đầu bếp sao.
“Tiểu Nhị, ngươi chấp nhận đi, chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-cung-chieu-thai-tu-phi-xau-xi/18423/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.