Cooper vẫn nhìn không chớp mắt trong lúc ông ta nói tiếp:
- Bên kia khe núi.
Ông ta hất cằm về phía đó.
Cooper đã khám phá ra khe núi ngày hôm trước. Dòng suối nơi anh lấy nước nằm ở đáy khe. Anh đã không băng qua đó để xem xét kỹ bởi vì anh không muốn bỏ Rusty một mình quá lâu. Giờ đây anh cám ơn Chúa vì anh đã không làm việc đó. Hai người kia có lẽ hoàn toàn vô hại. Thế nhưng cũng có thể không đúng như vậy. Bản chất hoài nghi của anh giúp anh đắc lực nhiều lần. Cho đến bao giờ họ chứng tỏ trái ngược lại, anh vẫn sẽ xem hai người này là kẻ thù. Cho tới nay họ chưa làm điều gì có hại, nhưng anh không thích cái gã thanh niên nhìn chằm chằm vào Rusty tựa hồ nàng là một hình tượng siêu phàm...
- Điều gì khiến hai người băng qua khe núi? - Cooper hỏi.
- Chúng tôi đã ngửi thấy mùi gỗ cháy đêm hôm qua và sáng hôm nay đến đây để xem xét. Chúng tôi rất ít khi trông thấy người lạ trong khu rừng này.
- Máy bay chúng tôi bị rớt.
- Cô ấy vừa nói như thế.
Nàng đã được nâng cao từ "bé con" lên "cô ấy". Rusty thầm cám ơn Cooper về việc này. Chính nàng cũng cảm thấy mất can đảm vì cái nhìn chằm chằm của gã thanh niên và tiến tới gần Cooper hơn, nấp vào phía sau cánh tay anh.
- Thành phố gần nhất ở cách đây bao xa? - Nàng hỏi.
- Một trăm sáu mươi cây số.
Những hy vọng của nàng chợt tuột nhanh xuống. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-con-lai-hai-nguoi-two-alone/958/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.