Nghe được lời của Tiểu Bàn nói xong, Ngô Thế Huân lập tức cúp điện thoại. Vội vội vàng vàng từ trên giường ngồi dậy, sau đó đi đến tủ quần áo tuỳ tiện vớ một bộ mặc vào. Lúc đi đến phòng Lộc Hàm, Tiểu Bàn đang ngồi bên mép giường, vô cùng lo lắng nói chuyện với Ngô Mặc, sau khi báo cáo xong tình hình liền hỏi cách nên xử lý thế nào. Lộc Hàm nằm nghiêng ở một bên giường, mặt mũi phát đỏ, Ngô Thế Huân lập tức đi qua sờ lên trán cậu, sau đó liền bị cái trán nóng ran doạ cho sợ hãi. Đợi Tiểu Bàn cúp máy, Ngô Thế Huân lập tức hỏi: “Ngô Mặc nói thế nào?” Tiểu Bàn trả lời: “Anh ấy đã gọi bác sĩ, rất nhanh sẽ tới! Chuyện xin nghỉ ở đoàn phim anh Ngô Mặc sẽ xử lý, bây giờ việc của chúng ta là phải giúp Lộc Hàm hạ thấp nhiệt độ!” Nói xong, Tiểu Bàn nhanh chóng bỏ điện thoại xuống rồi chạy vào phòng tắm. Không lâu sau, cậu liền bê một chậu nước ra ngoài, rồi để dưới đất bên cạnh giường, sau đó lại đem khăn mặt đang ngâm trong chậu nước lên vắt khô rồi trực tiếp đặt lên trán Lộc Hàm. Vào lúc cậu định dùng chiếc khăn mặt còn lại lau người cho Lộc Hàm, Ngô Thế Huân liền giật lấy, làm Tiểu Bàn giật mình vội nhìn anh. Ngô Thế Huân vừa xắn tay áo lên, vừa nói với Tiểu Bàn: “Cậu ra ngoài xem tình hình đi, để tôi làm cho!” Tiểu Bàn biết ý lập tức ra ngoài, đợi đến khi đứng ngoài cửa mới ý thức được quyết định này đúng đắn thế nào. Ở trước mặt anh Huân mà giúp Lộc Hàm lau người, cho dù có là vì cậu ấy bị sốt chăng nữa, anh ấy nhất định cũng không thoải mái. Hơn nữa, ngộ nhỡ lại nhìn thấy dấu vết ái muội nào, thì đúng là lại càng ngượng. Nghĩ đến đây, Tiểu Bàn liền thở phào. Sau đó còn chưa kịp được nghỉ ngơi, điện thoại đã lại vang lên. Người gọi đến là Ngô Mặc. Tiểu Bàn có dự cảm không tốt, vì vậy dùng tốc độ nhanh nhất đi đến góc phòng vệ sinh rồi mới nhận điện thoại. “Có tiện nói chuyện không?” Tốc độ nói của Ngô Mặc ở đầu dây bên kia rất nhanh, có thể nghe ra anh đang không vui. Tiểu Bàn nơm nớp lo sợ “vâng” một tiếng. “Lộc Hàm tại sao lại lên cơn sốt?” Ngô Mặc nghi ngờ hỏi. Tiểu Bàn giải thích: “Đêm qua nửa đêm hai ba giờ sáng vẫn phải quay phim, trời thì còn mưa lại mặc áo mỏng, Lộc Hàm chắc là bị cảm lạnh…” Còn chưa nói xong, Ngô Mặc đã cắt ngang lời Tiểu Bàn: “Bị cảm lạnh? Về đến khách sạn cậu không biết lấy nước ấm cho cậu ấy ngâm mình, rồi điều chỉnh nhiệt độ trong phòng sao? Nghệ sỹ có dấu hiệu cảm sốt cậu chẳng lẽ không chú ý tới?” Tiểu Bàn liền nghĩ mình quả thật có lấy nước ấm cho Lộc Hàm ngâm mình, cũng đã điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cho nên nhất thời cảm thấy thật ủy khuất, lại còn bị Ngô Mặc nghi ngờ hỏi như thế, cho nên cậu không kìm được mà phản bác: “Em làm sao mà dự liệu ra cả chuyện bị sốt, hơn nữa hôm qua tâm trạng của Lộc Hàm không tốt, cho nên em cũng không quá lưu ý!” “Thế có trợ lý thì để làm gì?” Ngô Mặc hét lên trong điện thoại, làm Tiểu Bàn trong nháy mắt rơi vào trầm mặc. “Quay phim lạnh như thế, cậu cũng không biết phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của nghệ sỹ sau đó nói chuyện lại với đạo diễn sao? Nếu thật sự giống như cậu nói không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, thì làm sao có thể sốt cao đến mức hôn mê hả? Trách nhiệm của cậu là để ý đến Lộc Hàm, không để bất kỳ một tình huống bất lợi nào phát sinh! Đừng có ở chỗ tôi tìm lý do ngụy biện cho bản thân!” Nói xong, Ngô Mặc nhanh chóng cúp điện thoại. Không phải là chưa từng nghe nói người đại diện này rất nghiêm khắc, nhưng mà lần đầu tiên bị phê bình như vậy, Tiểu Bàn vẫn là bị dọa sợ chết khiếp. Sau đó lại cẩn thận nghĩ lại chuyện tối qua, quả thật là cậu cũng có tư tâm muốn trêu đùa Ngô Thế Huân, toàn bộ đầu óc chỉ là vì chuyện hai người kia show ân ái mà không vui, vì vậy đích thực là không chuyên tâm quan sát tình trạng của Lộc Hàm, hơn nữa điểm chí mạng chính là, vì để trả đũa Ngô Thế Huân, cậu lại không để ý đến những tin nhắn hỏi thẻ phòng Lộc Hàm trên weixin của anh. Nếu như lúc đó đưa cho anh ấy, có lẽ sẽ không có chuyện Lộc Hàm sốt từ đêm đến sáng thế này. Lúc quay phim việc khiến mọi người đều đau đầu nhất chính là nghệ sĩ đột nhiên xảy ra chuyện, nam chính không diễn được cho nên tất cả nhân viên đều phải chờ đợi, tiền thuê địa điểm và dụng cụ máy móc vẫn phải chi tiêu như thường, lỡ chậm một giây một phút cũng là đem tiền ném ra ngoài cửa sổ. Cho nên đạo diễn hay người chế tác đều rất cố kỵ chuyện này, các vị đại diện không cần nói cũng biết là cực ghét những chuyện thế này, một chút chuyện bất ngờ phát sinh của nghệ sỹ cũng sẽ khiến cho hình tượng của người đó trong lòng đạo diễn bị hủy đi. Nghĩ đến những điều này, Tiểu Bàn đau lòng tự trách, cậu bất lực ngồi gục xuống nền nhà dựa vào bức tường, hô hấp nặng nề. Ở trong phòng Ngô Thế Huân đang chạm vào khuôn mặt nóng như lửa của Lộc Hàm, vỗ vỗ má cậu lại gọi tên cậu hai tiếng, nhưng cậu căn bản là không có phản ứng. Ngô Thế Huân gấp gáp tung chăn ra, Lộc Hàm chỉ mặc mỗi quần trong, anh liền cầm lấy khăn bắt đầu giúp cậu lau người. Mỗi đầu ngón tay chạm đến da thịt của Lộc Hàm đều cảm thấy bỏng rát, vì không có cặp nhiệt độ cho nên anh không biết bây giờ Lộc Hàm đã sốt đến bao nhiêu độ, càng như vậy lại càng làm anh cảm thấy sợ hãi. Tim đập liên hồi, hô hấp cũng gấp gáp, Ngô Thế Huân nhìn điện thoại đã qua khoảng 3 phút mà bác sỹ vẫn chưa tới. Khuôn mặt của Lộc Hàm vẫn rất nóng, một bộ dạng không có ý thức càng làm anh cảm thấy lo lắng, trong lúc không biết làm gì chỉ có thể dùng khăn lạnh lau người cho cậu hết lần này đến lần khác. Trong lòng lại âm thầm nghĩ, đừng có chuyện gì, đừng có chuyện gì, thậm chí còn tự hứa với lòng mình lời hứa hoang đường “em mau khỏe lại đi, sau này anh sẽ không cưỡng ép em làm tình nữa”. Cũng chính vào lúc Lộc Hàm bất tỉnh nhân sự thế này, Ngô Thế Huân mới ý thức bản thân mình có bao nhiêu quan tâm cậu. ———————————————— 【Tiểu Bàn, cậu ở đâu?!】 Trên weixin nhận được tin nhắn của Hứa Lộ Lộ. Lúc nãy ở một căn phòng khác bị Ngô Mặc nặng nề giáo huấn một trận, Tiểu Bàn lúc này lại hốc mắt đỏ au ngồi trên sô pha trong phòng của Lộc Hàm, thật sự rất thương cậu ấy, vừa tự trách vừa đau lòng, vì cảm thấy cực áy náy cho nên Tiểu Bàn hạ quyết tâm sau này sẽ trở thành trợ lý tốt nhất thế giới. Cậu khẽ hít hít cái mũi, xoa xoa đôi mắt rồi mới trả lời: 【Tôi ở chỗ Lộc Hàm.】 Hứa Lộ Lộ rất nhanh đã trả lời:【Lộc Hàm đã đỡ chút nào chưa?】 Tiểu Bàn: 【Ừ, cũng đỡ chút rồi, đang truyền nước.】 Tiểu Bàn: 【Nhưng mà vẫn đang ngủ.】 Hứa Lộ Lộ:【Giúp tôi một chuyện được không? Cầu xin cậu đó!】 Tiểu Bàn: 【?】 Hứa Lộ Lộ: 【Cậu có thể đi lấy điện thoại của Lộc Hàm, xóa đoạn tin nhắn trên weixin tôi gửi nhầm có được không?】 Hứa Lộ Lộ: 【Thực sự rất quan trọng đó, tôi sợ Lộc Hàm sẽ ghét tôi! Xin cậu đó (khóc) hãy giúp tôi!】 Đụng chạm chuyện đời tư của nghệ sĩ là chuyện đại kỵ. Nhưng trước sự kỳ kèo nài nỉ của Hứa Lộ Lộ, Tiểu Bàn cũng bị lay động, trước đây cậu cũng hay giúp Lộc Hàm đăng các bài weibo tuyên truyền hoặc là xử lý giúp cậu vài cái lịch sự theo dõi vân vân cho nên chuyện vào được điện thoại của Lộc Hàm cũng không phải chuyện lớn. Nhập xong mật mã điện thoại, Tiểu Bàn liền mở ngay weixin ra. Sau đó liền nhìn thấy đoạn tin nhắn của 【Ngô Thế Huân】vẫn còn 26 tin chưa đọc, cậu đại khái cũng hiểu là Lộc Hàm thật sự đang giận Ngô Thế Huân, giận đến mức đến tin nhắn weixin cũng không thèm đọc. Cho nên có thể đây là nguyên nhân của việc Lộc Hàm bị ốm. Sau đó lại nhìn thấy đoạn tin nhắn của【Hứa Lộ Lộ】không có tin nhắn chưa đọc, Tiểu Bàn âm thầm cảm thấy cạn lời có lẽ là Lộc Hàm đều xem qua rồi. Vừa mở vào xem, Tiểu Bàn liền vì Hứa Lộ Lộ mà mặc niệm một phút, sau đó định bụng sẽ nói lại chuyện này với Lộc Hàm rồi bảo cậu xem như không biết là được. Vì vậy đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lộc Hàm bị ốm… Đặt điện thoại xuống, Tiểu Bàn quỳ xuống mép giường, tay chống cằm nhìn Lộc Hàm đang ngủ rất say. Chuyện xin nghỉ phép Ngô Mặc đã thu xếp xong, vì vậy không lâu sau weixin của Tiểu Bàn đều nhận được rất nhiều sự hỏi han từ nhân viên trong đoàn, mọi người đều là quan tâm đến tình trạng của Lộc Hàm, tuy rằng thời gian hợp tác chưa lâu nhưng ấn tượng của mọi người về cậu ấy đều rất tốt, cho nên tự nhiên rất được mọi người yêu quý. Tiểu Bàn lại nhớ đến bộ dáng gấp gáp sáng nay của Ngô Thế Huân và Ngô Mặc, lại liên tưởng đến lúc cậu mới đến làm trợ lý cho Lộc Hàm nghe được những chuyện bóng gió đồn thổi của cậu ấy, cho nên cậu cảm thấy Lộc Hàm bây giờ thật hạnh phúc. ———————————————— Lúc bị bệnh vẫn thường là khoảng thời gian con người yếu đuối nhất. Ví như một cái ôm ấm áp, một nụ hôn nhẹ lên trán, đối với một người khi bị bệnh chút hành động nhỏ ấy thôi lại hàm chứa biết bao nhiêu an ủi. Tinh thần uể oải không có chút phấn khởi cùng thân thể vô lực thống khổ cũng sẽ làm cho con người thích dựa dẫm ỷ lại vào người khác, cũng giống như khi nhớ đến những chuyện không vui trong lòng lại dấy lên những nỗi bi thương không lời. Lúc Lộc Hàm mơ mơ hồ hồ tỉnh lại đã là buổi trưa, vừa vặn đúng lúc Ngô Thế Huân quay xong những cảnh cá nhân của mình trở về. Trên bàn đặt cháo trắng và mấy món rau dễ tiêu mà Ngô Mặc đặc biệt đặt cho Lộc Hàm, vốn dĩ anh không yên tâm còn định ở lại nhưng cuối cùng vẫn bị Ngô Thế Huân đuổi đi. Ngô Thế Huân thuận tiện khóa cửa lại, để cho hai người có không gian yên tĩnh ở chung với nhau. “Em thấy thế nào rồi?” Trên trán Lộc Hàm lúc này là lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Ngô Thế Huân, bên tai ngoài tiếng hỏi han dịu dàng còn có những tiếng lộp độp khe khẽ của hạt mưa rơi trên cửa sổ truyền đến. Lộc Hàm hơi khẽ giương mắt lên nhìn Ngô Thế Huân, đôi mắt vì bị ốm mà có hơi sưng còn đo đỏ, đáng thương như chú thỏ nhỏ bị vứt ở bên vệ đường. Đỡ cậu từ giường ngồi dậy, Ngô Thế Huân chỉnh lại mái tóc lộn xộn cho Lộc Hàm, lại nhìn một chút, anh mới đoán là tối qua cậu khẳng định là để tóc ướt đi ngủ. Để Lộc Hàm dựa vào người mình, Ngô Thế Huân dùng thìa giúp cậu uống nước, vừa đau lòng nói: “Đang yên ổn còn chiến tranh lạnh cái gì….” vừa giúp cậu cài lại áo choàng tắm cho cẩn thận. “Có đói không?” Lộc Hàm khẽ lắc đầu, thân thể mệt mỏi nên không có khẩu vị, chỉ muốn nằm xuống. Hiểu được ý tứ Lộc Hàm, Ngô Thế Huân đỡ cậu nằm xuống, nghĩ một lúc rồi cũng nằm xuống bên cạnh cậu. “Vậy ngủ một lúc trước đã!” Lộc Hàm hơi nghiêng người, Ngô Thế Huân tò mò người đang nằm nghiêng về phía mình kia định làm gì. Sau đó trong lúc khẩn trương, Lộc Hàm cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống đôi mắt, cậu nhẹ nhàng hơi dựa về phía trước sau đó để đầu mình đặt lên lồng ngực Ngô Thế Huân, rồi khẽ dùi dụi mấy cái lại nhắm mắt vào. Trong nháy mắt như có dòng diện chạy từ đâu đến truyền thẳng vào tim Ngô Thế Huân, cách lớp áo sơ mi vẫn cảm nhận thấy mái tóc mềm mại đang ở trước ngực mình cò cọ đến tê dại. Đây là ỷ lại… Ngô Thế Huân cố gắng khống chế sự vui sướng điên cuồng trong lòng mình, một tay ôm chặt lấy thắt lưng Lộc Hàm, một tay còn lại để sau gáy cậu, lại kéo người đến ôm thêm chặt. Đối với Ngô Thế Huân mà nói, không còn bất kỳ hành động nào khiến anh cảm thấy trái tim mình nhộn nhạo và thỏa mãn hơn thế nữa, thậm chí còn có cảm giác tiêu hồn hơn cả lúc hoan ái. ———————————————— 【Tiểu kịch trường】 Ngô ảnh đế: Không có tiểu kịch trường đâu nhé (ᇂ㉨ᇂ) hôm nay anh đây phải dẫn theo tiểu thụ bị ốm show ân ái rồi!(ᇂ㉨ᇂ)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]