Cuộc điện thoại tối qua làm Lâm Tranh dao động, anh cảm thấy đối với chuyện nâng đỡ Lộc Hàm suy xét thêm một chút mới nói đi. Nhưng mà cách nhìn của Ngô Thế Huân lại không có gì biến động, chỉ cảm thấy sự dao động của Lâm Tranh làm người khác không vui. Ngày hôm sau, Ngô Thế Huân ngồi sau xe của Lâm Tranh đến phim trường, đang nghĩ đến Lộc Hàm làm thế nào mà đến đây được thì đã thấy cậu thật thật thà thà ôm balo đứng dưới mái hiên trước cổng phim trường. Ngô Thế Huân giật mình, hỏi: “Anh để cậu ấy tự đến sao?” Lâm Tranh liếc nhìn anh một cái, trả lời: “Chẳng thế thì sao? Cậu đi đón cậu ấy à? Có bị điên không? Trợ lý chứ có phải cấp trên đâu!” Ngô Thế Huân nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, đối với Lộc Hàm quá tốt ngược lại sẽ làm người khác thấy không thích hợp. Ngô Thế Huân nhìn ra ngoài, Lộc Hàm đang mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, làn da cậu ấy vốn dĩ đã trắng, mặc như thế, càng làm tôn lên rõ khí chất tuổi trẻ trên con người cậu. Ngô Thế Huân xuống xe, chỉnh lại quần áo rồi đi về hướng Lộc Hàm đang đứng. Lộc Hàm từ xa đã nhìn thấy xe của Ngô Thế Huân, thật không ngờ Ngô Thế Huân vừa xuống xe đã đi lại phía mình, cho nên cậu cũng đứng im như thế có chút không biết tay nên đặt ở đâu. Cũng không biết nên chào hỏi thế nào, còn cảm thấy nếu như chào hỏi thì có chút ngốc nhưng mà không nói gì thì xem chừng lại không lịch sự. Còn đang do dự, Ngô Thế Huân đã đi đến trước mặt Lộc Hàm, nhìn thấy trên trán cậu đã rịn một tầng mồ hôi, hai má cũng nhiễm một tầng phấn hồng. “Đợi lâu rồi?” Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt có chút đau. Lộc Hàm vội lắc đầu, nói: “Không có, tôi cũng vừa mới đến thôi, không chờ lâu đâu!” Ngô Thế Huân cười một chút, rồi nói: “Lâm Tranh sẽ qua đây ngay thôi, anh ấy sẽ nói cho cậu những việc phải làm, cậu ở đây đợi anh ấy tôi phải vào trước!” “Vâng!” Lộc Hàm lịch sự gật đầu. Ngô Thế Huân nói xong bèn đeo kính râm lên bước vào bên trong. Đứng giữa khoảng đất trống, xung quanh nhân viên bận rộn đi lại, mọi ng nhìn thấy Ngô Thế Huân đến rồi thì bắt đầu có chút xao động. Dưới mái hiên ở xa xa kia, có người đang vừa nằm trên ghế dựa vừa uống nước vừa thầm quan sát đám đông ồn ào, đứng dậy nhìn về phía Ngô Thế Huân rồi sau đó hướng anh đi tới. “Ngô ảnh đế!” Ngô Thế Huân nghe thấy một giọng nói cao vang, mới ngẩng đầu lên nhìn qua lại nhìn thấy Tống Thanh Sơn, sau đó khuôn mặt anh liền trở nên vô cảm. Đến khi Tống Thanh Sơn cách Ngô Thế Huân chỉ còn vài mét, Ngô Thế Huân mới giơ tay lên hướng đầu của cậu ta vỗ một cái, nói: “Cậu tên là gì?” Tống Thanh Sơn cười cười tránh đi, nhìn Ngô Thế Huân một cái rồi lại quay về phía mái hiên nói: “Cướp ảnh đế của tôi rồi cho nên không vội với anh, đến gọi tên cũng không chuẩn nữa là sao?” Ngô Thế Huân không biết làm sao chỉ cười cười, thuận tiện kéo kính râm xuống. Trong nước, Tống Thanh Sơn và Ngô Thế Huân đều là những minh tinh đang hot. Cậu ta vốn dĩ khi ra mắt là theo con đường ca hát, lúc nổi tiếng lại bị lôi đi đóng phim, hiển nhiên tài năng của cậu ta càng phù hợp đóng phim hơn, cho nên nửa đường lại thay đổi thành chuyên tâm nghiệp diễn xuất. Năm ngoái, Tống Thanh Sơn và Ngô Thế Huân cùng nhau diễn《Phong Mang》, là một bộ phim thời dân quốc nói về một cuộc tranh đấu giữa hai anh em trong một gia đình thế gia. Ngô Thế Huân trở thành ảnh đế chính là nhờ vào bộ phim này. Rõ ràng trong phim các tình tiết đại đa số đều là cảnh tranh đấu, nhưng fans lại vô cùng phấn khích mà ghép hai người thành CP tương ái tương sát (vừa yêu vừa hận). Nhất là khi bộ phim công diễn ngày thứ hai thứ ba, bảng hot search của weibo nổi bần bật các # đại khái như #Ngô Tống đại thế. Tuổi tác hai người gần nhau, quan hệ cũng khá tốt liền tranh thủ cơ hội tương tác tuyên truyền cho phim, cũng không cảm thấy ghét bỏ gì. Chỉ là Tống Thanh Sơn và Ngô Thế Huân làm bạn đã nhiều năm, từ sớm đã biết tính hướng của Ngô Thế Huân, cho nên khi hai người bị ghép thành CP cậu ta chỉ có thể nhìn máy tính cười đến không nhịn nổi, đúng đúng đúng anh ta là top! Sau đó liền bị Ngô Thế Huân cầm quyển tạp chí đập cho mấy phát vào người. Lần này hai người lại hợp tác, hiển nhiên một phần là vì đạo diễn muốn mượn một phần nhân khí rất cao của hai người. Đây là bộ phim nói về tình yêu thanh xuân, điển hình của mô típ tình yêu tay ba. Nữ chính là mời tiểu hoa đán đang nổi Thất Thất, là đại mỹ nhân đã tốt nghiệp từ Bắc Ảnh (Học viện điện ảnh Bắc Kinh). Thất Thất là mẫu nữ thần trường học điển hình vừa xinh đẹp lại thanh thuần, Ngô Thế Huân trong bộ phim đóng vai bạn trai thời đi học của nữ chính, vai của Tống Thanh Sơn lại là thanh niên sớm bỏ học để bươn chải với xã hội. Đạo diễn rất biết chọn người, Ngô Thế Huân vô cùng thích hợp với vai nam chính gia đình có hoàn cảnh tốt lại đa tài đa nghệ, còn Tống Thanh Sơn lại cực câu người bởi đôi mắt phượng cùng nụ cười nửa miệng cực giống vai tiểu lưu manh được mô tả trong kịch bản. Năm đó khi diễn vai em trai Ngô Thế Huân trong《Phong Mang》, Tống Thanh Sơn một thân đồng phục cùng lối trang điểm đậm không biết đã thu hút biết bao nhiêu fans cho mình, thậm chí trên mạng còn công nhận trang điểm của anh còn đẹp hơn cả Ngô Thế Huân, là kiểu đậm đà theo phong cách Trung Quốc. Ngô Thế Huân ngồi trên ghế nghỉ, nâng lên cốc nước do nhân viên mang đến, vừa uống vừa nhìn xung quanh, hỏi: “Đạo diễn đâu rồi?” Tống Thanh Sơn đang giơ tay lên che miệng mình đang ngáp, sau đó lại làm khẩu hình nói: “W,C” Đôi mắt của Ngô Thế Huân nhăn lại khi nhìn thấy biểu hiện xấu xí của Tống Thanh Sơn, biểu thị rằng tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Lâm Tranh ở ngoài cửa dặn dò Lộc Hàm những việc cậu cần chú ý xong, thì để Lộc Hàm đi vào tìm Ngô Thế Huân. Lộc Hàm đi qua cửa lớn, vừa vào đã nhìn thấy Ngô Thế Huân đang ngồi nói chuyện với Tống Thanh Sơn ở phía xa. Lộc Hàm lại nhìn xung quanh bốn phía, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao hạng hai nhân khí cũng cao, cái loại cảm giác này cứ như thể là bị rơi vào một cái hố toàn quý tộc cao quý, làm cho Lộc Hàm cảm thấy mình chỗ nào cũng không hợp, thậm chí còn cảm thấy lạc lõng. Cậu đứng im ở đó, trầm mặc đứng dựa một bên, đột nhiên âm báo weibo từ điện thoại vang lên, Lộc Hàm thuận tay mở ra xem, là bài đăng weibo mà mười phút trước đã post hiện tại đã được mấy vạn người repost. Là trang weibo của bộ phim, đăng kèm ảnh của Ngô Thế Huân và Tống Thanh Sơn đang ngồi nói chuyện, Ngô Thế Huân ngồi trên ghế tay cầm cốc nước, hướng mắt nhìn về phía Tống Thanh Sơn. Tay Tống Thanh Sơn đặt lên ghế tựa của Ngô Thế Huân, tay còn lại thì đang nâng kính râm lên, còn đang cười rất vui vẻ. Caption của weibo đó như sau: 【Nam thần cùng nam thần đã đến hiện trường rồi! Sắp sửa khởi quay rồi!】 Bên dưới không cần ngạc nhiên cũng là một đống lưu lượng của Ngô Tống CP, mọi người đều gào thét ầm trời sao lại đẹp trai sao lại dễ thương đến thế!!! Lộc Hàm không biết vì sao lại bật cười, còn kiên nhẫn ngồi đọc từng cái bình luận một. Nhìn thấy tiền bối mình kính trọng được yêu thích, đây cũng là một loại cảm giác vô cùng vui vẻ. Nhìn mãi nhìn mãi điện thoại đột nhiên bị giật mất, Lộc Hàm mới giật mình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Thanh Sơn đang nhìn cậu cười híp mắt. Khuôn mặt câu người như thế chỉ cách mình vài tấc, còn đang nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt của Lộc Hàm, làm khuôn mặt của cậu đỏ bừng cả lên. Tống Thanh Sơn nhìn người trước mặt khuôn mặt tinh tế lại có phản ứng đơn thuần như thế, nhịn không được mà cười lớn lên còn làm lộ ra răng cửa to to của mình. Sau đó khua khua điện thoại trên tay, hỏi: “Là tiểu trợ lý của Ngô Thế Huân phải không?” Tiểu trợ lý…Tiểu… Lộc Hàm gật đầu đồng thời lùi về sau một bước nhỏ. Tống Thanh Sơn cảm thấy khi quay bộ phim này nhất định không còn buồn chán rồi, nhìn cái tên ngốc ngốc này chỉ vì nghe “đại danh” là tiểu trợ lý đã có phản ứng thế kia, lại nghĩ đến cái người đang ngồi uống nước bên kia bày ra cái vẻ ảnh đế không màng sự đời, Tống Thanh Sơn bèn đưa điện thoại lại cho Lộc Hàm, tay xua xua trước mặt suỵt một tiếng. Lộc Hàm vẫn còn đơ người nhìn anh, sau đó Tống Thanh Sơn nói: “Đừng đi tố cáo anh ta, cùng nhau giữ quan hệ tốt, được chứ?” Lộc Hàm gật đầu một cái rồi khẽ cười. Ngô Thế Huân ở xa nhìn qua bên này chỉ nhìn thấy bóng lưng Tống Thanh Sơn, bất lực chống cắm không biết làm sao. Lúc Tống Thanh Sơn và Ngô Thế Huân nói chuyện, Lâm Tranh gọi điện đến nói anh có việc nên đi trước, Lộc Hàm lập tức chuẩn bị vào trong. Tống Thanh Sơn hỏi là người nào, Ngô Thế Huân nói là trợ lý mới đến, đồng thời Tống Thanh Sơn liền nhìn thấy ở cửa xuất hiện bóng người. Tống Thanh Sơn chọc chọc Ngô Thế Huân chỉ chỉ xem người kia là muốn diễn vai gì? Sao lại đẹp trai như thế! Ngô Thế Huân thuận thế nhìn qua, là Lộc Hàm, cho nên không nói thêm gì nữa. Tống Thanh Sơn tiếp tục phân tích, sau đó phát hiện biểu tình của Ngô Thế Huân không đúng rõ ràng là đang cố tỏ ra trấn định bình tĩnh. “Trợ lý của anh?” “…” “Chết tiệt! Ai tìm trợ lý cho anh thế? Nói anh muốn…” lời đến nửa miệng thì bị doạ sợ bởi cái trừng mắt của Ngô Thế Huân, vội vàng thu về nhưng vẫn không cam tâm lắm cố nói thêm: “Không được tôi phải qua trêu chọc một lúc!” Sau đó liền chạy ngay đến trêu chọc Lộc Hàm. Cuối cùng Lộc Hàm và Tống Thanh Sơn cùng đi qua, biểu tình của Lộc Hàm vẫn là không được tự nhiên lắm hiển nhiên là bị minh tinh lớn doạ cho sợ chết khiếp rồi. Ngô Thế Huân trực tiếp coi như không nhìn thấy người kia, đứng dậy đi đến chỗ Lộc Hàm nói: “Đi thôi, cùng tôi đi ra hậu đài đổi đồ diễn.” Lộc Hàm vâng một tiếng, rồi cúi gập người chào Tống Thanh Sơn sau đó liền chạy theo Ngô Thế Huân đã đi được một đoạn. —————————————————— Năng suất của bộ phim rất cao, đến buổi chiều là đã khai máy. Cảnh đầu tiên là cảnh Ngô Thế Huân cùng Thất Thất, ở thư viện trường cùng nhau ngồi trên một cái ghế đọc sách, sau đó Ngô Thế Huân sẽ ngẩng đầu lên nhìn bạn gái của mình đang chăm chú học tập, sẽ cười thật dịu dàng rồi lại tiếp tục đọc sách. Hai người cùng nhau mặc đồng phục, tóc Ngô Thế Huân cũng chải xuống, lúc trước Lộc Hàm còn nghĩ khí thế lớn như Ngô Thế Huân có thể diễn được vai thanh xuân vườn trường này không, nhưng hiện tại khi đã ở hiện trường, quả nhiên là cậu lo lắng dư thừa rồi. Lộc Hàm ôm lấy áo khoác cua Ngô Thế Huân thông qua cửa sổ thư viện nhìn vào bên trong, vô cùng nghiêm túc, như thể mình cũng hoà nhập vào nơi ngập tràn ánh sáng đó, trong căn phòng ấm áp đẹp đẽ đó. Đồng thời thốt lên môt tiếng khe khẽ, đẹp trai thật. Từ đằng sau lại có tiếng hỏi nhỏ vang lên: “Ai đẹp trai?” Lộc Hàm mắt không rời đi, nói: “Ngô Thế Huân!” Sau đó Lộc Hàm khựng lại, vội vã quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Thanh Sơn đang cầm điện thoại mở chế độ ghi âm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]