…. “Xấu xa giống vậy?”
Lục Trác Phong siết chặt eo cô, đem cô ép lên ván cửa, cúi đầu cắn lên môi cô, Minh Chúc gầy người nên xương hồ điệp ma sát trên ván cửa, có chút đau, vừa mới mở miệng, đầu lưỡi của anh liền chui vào, mút nhẹ trên lưỡi cô một cái, cả người cô liền mềm nhũn, mập mờ nói: “Vâng, rất xấu …”
“Vậy liền để em mở mang tầm mắt một chút, cái gì gọi là rất xấu.” Lục Trác Phong cắn môi cô, trượt tay vào váy.
Toàn thân Minh Chúc run rẩy, khép chặt hai chân cũng không ngăn cản được việc anh làm, cả người mềm nhũn bị kẹp giữa cánh cửa và cánh tay anh, khuôn mặt ửng hồng, run giọng: “Đừng như vậy …”
Anh cúi đầu liếc cô, tay vẫn không ngừng lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng cái gì?”
Minh Chúc cắn môi cố nhịn, lần trước anh bỏ thời gian cả đêm là thật sự tìm hiểu cô rõ ràng từ trong ra ngoài, vừa mới ra tay liền đánh trúng điểm yếu của cô, cô ôm lấy cổ anh, đôi mắt hiện lên một tầng sương mù, mê ly nhìn anh.
Cô không muốn chỉ có bản thân mình bị dày vô, nhón mũi chân hôn lên hầu kết của anh.
Lục Trác Phong lập tức đứng thẳng lưng, nửa híp mắt, cúi đầu nhìn cô.
Minh Chúc mị nhãn như tơ*, có chút đắc ý nói: “Em cũng hiểu anh …”
*chỉ ánh mắt mị hoặc.
Khoé miệng anh cong lên, cười xấu xa, đầu gối chen vào hai chân đang khép chặt của cô, Minh Chúc kêu lên một tiếng, mặt đỏ lựng chôn trong ngực anh, mở miệng cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-toi-hieu-duoc-nhu-tinh-cua-anh-ay/1775051/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.