Chương trước
Chương sau
“Nha đầu, con thích cậu ta đến vậy sao?”
“Thích ạ.”
“Trước kia lúc con còn nhỏ rất hướng nội, lúc được mẹ con đưa đến ngay cả bà ngoại cũng không gọi, cả ngày chỉ treo một nụ cười lạnh lẽo trên mặt, những đứa trẻ khác cũng không thích chơi với con, chỉ có Từ Duệ mỗi ngày từ sáng tới tối nói chuyện chơi cùng với con, con ngay cả một chữ cũng không nói lại với nó, nó cũng không giận. Nếu không nhờ Từ Duệ, bà cũng không biết phải làm sao với con nữa, đứa nhỏ kia là ánh sáng mặt trời lại rất đẹp trai, con ở cùng một chỗ với nó đều rất vui vẻ, bà luôn cho rằng hai đứa các con sẽ có tương lai.”
Bà ngoại nghĩ đến cô gái nhà mình sắp lập gia đình, cảm khái rất nhiều, nhịn không được lải nhải nói liên hồi, “Nhưng ai mà ngờ được chứ, Từ Duệ tuổi còn trẻ như vậy đã không còn nữa, hiện giờ vừa nghĩ tới liền cảm thấy trong lòng nặng nề đến đáng sợ, bà trước đây còn sợ con nghĩ không thông, cũng sợ con sau này sẽ thích một người đàn ông có công việc nguy hiểm, Hẳn đây chính là duyên phận rồi, con nhìn xem, Từ Duệ đi, Lục Trác Phong đến, Tiểu Lục thì cái gì cũng tốt, bà và bà Từ của con đều thích nó, trước đây … Trước đây cứ làm như không biết nó thích con, cũng nhìn ra được nó đối xử với con rất tốt, nhưng từ khi Từ Duệ không có sau này, bà ngoại cũng rất lo lắng, nếu như một ngày nào đó …”
Minh Chúc ngắt lời bà ngoại: “Bà ngoại, nếu như thật sự có ngày đó, thì cũng là sự lựa chọn của con, con không hối hận.”
Cô chưa từng so sánh Từ Duệ và Lục Trác Phong lần nào, cũng chưa từng tưởng tượng qua, nếu như Từ Duệ còn sống, cô và Lục Trác Phong có thể sẽ gặp nhau thế nào? Cô chỉ biết là, cô hiện giờ muốn gả cho anh.
Bà ngoại trầm mặc một hồi, thở dài một tiếng: “Được được được, con muốn làm gì bà ngoại đều ủng hộ con.”
Đôi mắt Minh Chúc ửng đỏ, “Cám ơn bà ngoại.”
——————————-
Cúp điện thoại xong, đợi hơn nửa tiếng sau thì Lục Trác Phong trở về.
Trên mặt Minh Chúc còn hơi ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng oán trách, mi tâm Lục Trác Phong giật một cái, bước qua, “Sao lại có biểu tình này?”
“Anh còn mặt mũi hỏi em!” Minh Chúc giơ tay, hướng về phía lưng anh mà đấm, trên người anh còn mặc quần áo huấn luyện, vừa dày vừa cứng, căn bản không thể chạm đến thịt, nhịn không được nhíu mày, dùng sức đẩy anh một cái.
Lục Trác Phong phối hợp lùi về sau một bước, kéo cô đứng dậy, tay chống hai bên bàn, cúi đầu liếc cô, “Sao vậy? Sao lại tức giận đến vậy?”
Minh Chúc giương mắt trừng anh, không nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên cô có biểu cảm ảo não cùng oán niệm như vậy trước mặt anh.
Lục Trác Phong thoáng suy nghĩ, liền hiểu ra, anh xoa xoa đầu cô, cười hỏi: “Gọi điện cho bà ngoại rồi sao?”
Thật là rất thiếu đòn.
Minh Chúc lúc này thật muốn cào cho anh mấy cái, nhưng anh mặc quần áo kín đáo, cô lại không nỡ cào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lại đẹp mắt kia, chỉ có thể dùng sức đập mấy cái lên người anh, “Anh thật là khốn nạn mà! Nói thật với bà ngoại cùng bà từ cũng không nói cho em biết, để em khoe khoang trước mặt bọn họ giống như con ngốc … Em chưa từng thất thố trước mặt hai người đó đến vậy, bà ngoại cười chết em. Anh nói xem, lúc đó anh cũng cười trộm trong lòng có đúng không?”
“Ừ.” Anh cười thừa nhận, “Anh đã nhắc nhở em rồi đấy thôi, lúc khen mình cũng đừng có nghiêm túc như vậy.”
Minh Chúc thở dốc: “Anh còn dám nói!”
Lục Trác Phong thu lại ý cười, tay khoác lên lưng cô, ngón tay một vòng lại một vòng cuốn quanh lọn tóc dài của cô, lại buông ra, rồi lại cuốn, lặp đi lặp lại đến mấy lần như thế, thấp giọng nói: “Em nghĩ lại xem, em chân trước vừa trở về trên trấn, anh liền đến, hai người vốn là đã cảm thấy có chút kì quái. Buổi sáng hôm đó cùng ăn điểm tâm với hai người, hai bà đã nghi ngờ, đã hỏi tới rồi, anh mới leo tường từ phòng em trở về, chuyện không nên làm cũng đã làm rồi, nếu ngay cả thừa nhận cũng không dám, như vậy không phải là quá khốn nạn sao? Chuyện này anh thật sự không làm được.”
Không nên làm cũng đã làm …
Minh Chúc từng chút một liền nhớ lại cái đêm nhiệt tình như lửa kia, mặt đỏ lên trong phút chốc.
Sau đêm đó, Minh Chúc vội vàng trở lại thành Bắc sửa chữa kịch bản, hai người đã hơn một tháng không gặp, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới đêm đó, rõ ràng là rất đau, nhưng vẫn cảm thấy rất hoàn mỹ, lúc nhớ tới đều sẽ đỏ mặt tim run.
Một lúc sau, mới nhỏ giọng nói: “Vậy anh hẳn là cũng nên nói cho em một tiếng chứ, quá bỉ ổi.”
Lục Trác Phong vò rối tóc cô, rồi tự mình từ từ vuốt vuốt lại cho cô, đốt ngón trỏ chậm rãi trượt đến khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, có chút lưu luyến quên về, “Bà ngoại muốn để em tự nói, anh cũng không tiện nhúng tay.”
Với lại, khó có được dịp trông thấy dáng vẻ này của cô, rất đáng yêu, anh cũng không muốn đi vạch trần.
Minh Chúc vừa tức vừa ngượng, nhưng sự việc đã qua lâu như vậy rồi, có truy cứu cũng vô dụng, cô bĩu môi, “Quên đi, dù sao mặt mũi cũng đã vứt sạch rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi liền vang lên.
Minh Chúc lấy ra ghé mắt nhìn, là Thẩm Mạn gọi tới.
Thẩm Mạn bảo cô tối nay về nhà ăn cơm.
Minh Chúc cúp điện thoại, nhìn về phía Lục Trác Phong hai tay khoanh lại đang nhìn cô chằm chằm, “Mẹ em gọi, bảo em trở về ăn cơm, đoán chừng là bà ngoại đã nói với bọn họ rồi.”
Lúc đầu Minh Chúc cũng dự định sẽ nói với cha mẹ một tiếng, hẳn là bà ngoại lo lắng cô khó mà mở miệng nên mới đánh tiếng trước, buổi tối lúc cô trở về cũng có thể nhẹ nhõm đôi chút, không đến mức bị đem ra thẩm vấn.
Lục Trác Phong chưa từng gặp qua cha mẹ cô, nhưng ít nhiều cũng đã nghe nói qua, bọn họ trước đây đã từng náo loạn ly hôn, giày vò qua lại mấy năm, mấy năm đó dường như trạng thái tinh thần của Thẩm Mạn thật sự không tốt, mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, dẫn theo Minh Chúc mới ba tuổi, làm cho đứa nhỏ cũng trầm uất theo.
Nếu không phải do bà ngoại phát hiện sớm, Minh Chúc thật sự đã bị huỷ, vì thế nhiều năm như vậy, Minh Chúc cũng chỉ thân thiết với bà ngoại.
Năm đó bà ngoại nói với anh những điều nay, là muốn anh dứt bỏ Minh Chúc, bà không nỡ để Minh Chúc gả cho một người không thể thường xuyên gặp mặt được, lại là một người đàn ông lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Lục Trác Phong không biết cha mẹ Minh Chúc sẽ có ý kiến gì với anh, trên mặt cũng không có biểu hiện gì gọi là khẩn trương, cười cười vỗ sau gáy cô, “Được, sau khi trở về nói chuyện cho tốt, hôm nào anh về với em gặp bọn họ một chút.”
Minh Chúc ngẩng đầu cười: “Thật ra, chuyện của em bọn họ không thể quản được, bà ngoại đồng ý chính là đồng ý.”
Cũng có thể là do hổ thẹn.
Loading...

Bất luận là Thẩm Mạn hay là Minh Thành Quân, cho dù có gì không hài lòng về cô cũng sẽ chịu đựng, giống như bọn họ luôn muốn sắp xếp cho cô xem mắt, nhưng cô đã nói rõ ràng là không muốn, bọn họ cho dù có sốt ruột cũng sẽ không ép cô.
Lục Trác Phong cười: “Cấp bậc lễ nghĩa nên có đều phải có, dù sao đồ cưới của em đã chuẩn bị xong mấy năm trước rồi, anh cũng nên nói chuyện sính lễ.”
Minh Chúc nháy mắt, “Mua nhà mua xe sao?”
“Em muốn sao?”
Cô muốn nói không cần, nhà ở cô có, xe cô cũng có.
Dưới lầu đột nhiên có tiếng còi vang lên, sắc mặt Lục Trác Phong biến hoá, liếc nhìn cô một cái, vội vàng nói: “Anh xuống lầu trước, chờ anh trở lại sẽ gọi điện thoại cho em.”
Minh Chúc đã sống trong quân khu một khoảng thời gian, biết anh phải làm nhiệm vụ.
Cô gật gật đầu: “Được, em chờ anh.”
—————————–
Buổi tối, trở lại đại viện Minh gia, Minh Chúc đem hoa quả cùng thực phẩm bổ dưỡng xách vào.
Dì giúp việc nhận lấy đồ đạc trên tay cô, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Sao về nhà mình còn mang nhiều đồ như vậy chứ.”
Minh Chúc nở nụ cười: “Tiện mua thôi ạ.”
Cô thật lâu cũng không trở về, lần này về đây là muốn nói chuyện Lục Trác Phong với bọn họ, cô biết mọi người sẽ không làm khó cô, nhưng không chắc chắn được Minh Thành Quân có ra tay làm khó Lục Trác Phong hay không, nếu ông không thích Lục Trác Phong thì làm sao bây giờ?
Thẩm Mạn nghe tiếng, từ phòng bếp đi tới, thoáng nhìn đồ đạc trên tay dì giúp việc, oán trách nói: “Cái con bé này, sao lại đem nhiều đồ như vậy, trở về ăn cơm là tốt rồi.”
Minh Chúc cười cười: “Cha đâu ạ?”
Thẩm Mạn lau khô tay, “Ông ấy hẳn là đang trên đường về, đúng rồi, anh con cũng đã về rồi, đang nằm trên lầu đấy.”
“Nằm?” Minh Chúc hỏi.
Thẩm Mạn như khẽ thở dài: “Ừ, bị thương một chút, con đi lên thăm nó đi.”
Minh Chúc gật đầu: “Vâng.”
Minh Chúc đi lên lầu hai, cửa phòng Minh Tranh không có đóng, dáng người cao cao dài dai dựa trên cái sô pha nhỏ, trên tay đang cầm quyển sách, nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn một chút, “À, em gái tôi về rồi sao?”
“Vâng, anh.” Minh Chúc đi vào, đánh giá anh một phen, “Mẹ nói anh bị thương, bị thương ở đâu?”
Minh Tranh cười trừ, chỉ chỉ vai trái, cà lơ phất phơ nói: “Đây này, bị trúng viên đạn, không có việc gì đâu, dưỡng thương là tốt rồi.”
Minh Chúc ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn đọc sách của anh, cái ghế có hơi cao, cô ngồi lên chân cũng không chạm được đất, không biết Minh Tranh mua cái ghế cao vậy để làm gì, cô đung đưa chân, nghiêng đầu nhìn về phía Minh Tranh mỉm cười, “Anh, em phải lập gia đình.”
Minh Tranh khựng một chút, sự kinh ngạc qua đi trong nháy mắt, cười, “Lục Trác Phong sao?”
“Vâng.”
“Tốt lắm.” Minh Tranh khép sách lại, sờ sờ cằm nói, “Anh nhớ là hình như cậu ta lớn hơn anh một tuổi.”
Minh Chúc: … “Đúng vậy.”
Minh Chúc không cùng lớn lên với Minh Tranh, nhưng dù sao cũng là anh em ruột, có đôi lúc Minh Tranh có suy nghĩ gì, cô đều đoán được, không chừng lúc này là đang đắc ý, Lục Trác Phong lớn hơn anh một tuổi, còn phải gọi anh một tiếng anh vợ.
Quả nhiên, Minh Tranh ồ lên một tiếng, khép sách lại, cười nhìn cô: “Được, lần sau nhớ bảo cậu ta mời anh ăn cơm, còn phải gọi anh là anh vợ đấy.”
Minh Chúc yên lặng liếc mắt, “Biết rồi.”
Hai người đều bận rộn như vậy, một người lục quân, một người không quân, đợi có thời gian nghỉ cùng một lúc không biết chờ tới khi nào.
Minh Thành Quân trở về nhà trước buổi cơm tối, sau khi toàn bộ người trong nhà ngồi xuống, yên lặng mấy phút, Minh Thành Quân nhìn về phía Minh Chúc, khoé miệng lộ ra ý cười: “Nha đầu, quen bạn trai sao cũng không nói với cha mẹ một tiếng, chuyện lúc nào vậy?”
Minh Chúc nâng mắt đưa mi nhàn nhạt nói: “Vừa mới hẹn hò không bao lâu, chưa kịp nói với mọi người.”
Thẩm Mạn dường như nhíu mày, muốn nói gì đó, Minh Thành Quân lập tức lườm bà một chút, bà định mở miệng, lại nhịn xuống, nói mấy câu, “Mặc dù mẹ và cha con đều hi vọng con tìm được một người đàn ông có công việc ổn định, nhưng bà ngoại con nói con thích, Lục Trác Phong cũng là người tốt.”
Minh Tranh cười thành tiếng: “Thăng chức rất nhanh, cũng không kém con là mấy.”
Minh Thành Quân mắng: “Không biết giữ mặt mũi hay sao còn nói?”
Minh Tranh hừ cười: “Được được được.”
Minh Thành Quân quả nhiên là đã điều tra Lục Trác Phong, ngọn nguồn thân thế của Lục Trác Phong cũng đã sờ đến, quả thật là không tệ, thăng chức cũng nhanh, chỉ là khôngg ngờ tới chuyện năm đó của ông và Thẩm Mạn căng thẳng huyên náo đến vậy, Minh Chúc vẫn còn có dũng khí làm quân tẩu.
Ông nhìn cô một cái, nói: “Hôm nào dẫn cậu ta về ăn bữa cơm đi.”
Minh Chúc ngẩng đầu, nở nụ cười: “Vâng.”
Thẩm Mạn thở dài, Minh Chúc đương nhiên không nghe thấy, quay đầu nhìn Minh Tranh: “Anh, anh có bạn gái chưa?”
Minh Tranh hứ một tiếng, liếc cô một cái, nửa thật nửa giả cười trừ: “Quan tâm anh như vậy sao? Giới thiệu cho anh một người đi.”
Minh Chúc nghẹn một miếng, nghĩ nghĩ, lại cười, “Được, để em xem xem có bạn bè nào nguyện ý làm quân tẩu không.”
Minh Tranh cười nhạo: “Cám ơn trước nhé.”
Chuyện của Minh Chúc Thẩm Mạn và Minh Thành Quân cũng muốn quan tâm, nhưng đã nhiều năm như vậy Minh Chúc vẫn luôn ở bên người Lưu Hán Quân, bọn họ làm cha mẹ thực ra cũng chỉ là trên danh nghĩa, cho dù có ý kiến gì cũng không muốn biểu lộ ra trước mặt cô.
Nhưng Minh Tranh thì không giống vậy, Minh Thành Quân hừ lạnh một tiếng: “Em gái con đã có bạn trai, con cũng đã sắp 30 rồi ngay cả bạn gái cũng không thấy bóng dáng đâu.”
Minh Tranh có chút đau đầu, ôm lấy bả vai đang đau, “Cha, để con dưỡng thương cho tốt có được không? Thân thể như vậy tìm bạn gái không phải là đi hại người ta sao?”
Mặt Minh Thành Quân tái mét, mắng: “Con nói tiếng người xem.”
Thẩm Mạn nhìn về phía Minh Chúc, mỉm cười: “Đường Hinh vẫn chưa có bạn trai phải không?”
Sự chú ý đã chuyển qua Đường Hinh rồi …
Minh Chúc vội nói: “Cô ấy có bạn trai rồi.”
Việc của Đường Vực và Đường Hinh vẫn chưa xong.
Thẩm Mạn dường như có hơi thất vọng, bà thật sự thích nha đầu Đường Hinh kia, “Vậy trong đám bạn bè của con có ai độc thân, điều kiện tốt, thì giúp anh trai con nhìn xem.”
Minh Chúc liếc mắt nhìn Minh Tranh, người đàn ông tài hoa anh tuấn, cô cảm thấy anh ấy cũng không thật sự cần cô giúp giới thiệu bạn gái, vừa rồi chỉ là đùa một chút, nhân tiện đánh lạc hướng chú ý mà thôi, không ngờ tới Thẩm Mạn lại tưởng thật.
Cô đành phải gật đầu: “Vâng.”
Buổi tối, Minh Chúc ngủ lại đây, cô cùng Minh Tranh ngồi trên ghế sa lon xem tivi, đang cầm điện thoại trên tay lướt vòng bạn bè, quay đầu hỏi một câu, “Anh, có muốn em đăng cho anh một bài quảng cáo tìm bạn trăm năm trên vòng bạn bè của em hay không?”
Minh Tranh sững sờ, cười, “Đăng làm sao?”
Minh Chúc nói: “Đăng ảnh chụp của anh lên.”
Minh Tranh nhịp nhịp chân, nhàn nhạt nói: “Đăng đi, thuận tiện ghi thêm yêu cầu của anh một chút, dáng người cao 1m65 trở lên, ngực lớn, không quá gầy, ngoại hình xinh đẹp một chút.”
Minh Chúc: “Này, quay mặt qua đây.”
Điện thoại di động của cô đặt trước mặt anh, Minh Tranh quay sang, còn chưa kịp phản ứng đã nghe ‘cạch cạch’ một tiếng, mới phát hiện ra nha đầu này thật sự đang chụp hình anh, anh giật lấy điện thoại di động của cô, quăng lên trên đùi cô, “Được rồi, không đùa với em nữa, bạn gái tự anh tìm, không cần em quan tâm anh.”
Minh Chúc biết anh chỉ nói đùa, cúi đầu cười cười, cất di động đi.
—————————–
Khoảng một tháng sau, Lục Trác Phong trở về.
Cùng lúc đó, báo kết hôn của anh đã được trả về, được duyệt cùng lúc với Hàn Tĩnh.
Hôm đó Vương Quốc Dương gọi anh và Hàn Tĩnh lên nói chuyện, thế nhưng chỉ là dặn dò chút nhiệm vụ đơn giản, nói mười mấy phút là xong, sau khi Hàn Tĩnh đi khỏi, Vương Quốc Dương giữ Lục Trác Phong lại, hỏi anh khi nào mới nộp báo cáo kết hôn.
Lục Trác Phong trực tiếp ngồi lại văn phòng ông đánh ra báo cáo kết hôn, cứ thế gọn gàng nhanh chóng.
Vương Quốc Dương còn đang sửng sốt, hỏi một câu, “Gia trưởng Minh Chúc đều đồng ý rồi sao?”
Lục Trác Phong cười trừ, “Không đồng ý sao cháu dám đánh cái báo cáo kết hôn này?”
Nói cũng phải.
Gia đình Minh Chúc không có gì phải thẩm tra, cho nên được duyệt rất nhanh, Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh nhận được báo cáo kết hôn cùng một lúc, Hàn Tĩnh vô cùng không phục đạp anh một cước, tâm trạng Lục Trác Phong đang tốt, cũng không tránh né, cười liếc anh, “Làm gì đấy? Có chơi có chịu chứ.”
Lục Trác Phong nộp báo cáo kết hôn trễ hơn so với Hàn Tĩnh, nhưng mà được duyệt cùng một lúc, về mặt thời gian mà tính, quả thực Lục Trác Phong đã thắng.
Hàn Tĩnh cười mắng: “Được được được, muốn tớ làm gì cũng được.”
Lục Trác Phong nhìn anh: “Vậy đêm nay cậu đứng trước mặt tất cả tân binh biểu diễn một bài múa thoát y đi.”
Hàn Tĩnh: …
Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, cười khẽ một tiếng, lúc lắc chìa khoá xe trong tay, bước nhanh đi.
Mấy giây sau —-
Hàn Tĩnh gào thét: “Mẹ nhà cậu!”
Giọng nói lại lớn, khí thế ngất trời, cả toà nhà ký túc xá đều nghe thấy.
Lục Trác Phong đã nhanh chóng đi xuống dưới lầu, đụng phải Hàn Lương đang đi lên, Hàn Lương sợ hãi đưa mắt nhìn lên, “Hàn đội đang mắng ai đấy?”
“Mắng ông ngoại cậu ta.”
Lục Trác Phong cười thành tiếng, sải bước đi.
Minh Chúc hẹn Vưu Hoan và Đường Hinh đi ăn cơm tối, lúc nhận điện thoại của Lục Trác Phong, các cô đã ăn được một nửa rồi, cô cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh tới ăn cơm không? Bọn em đã ăn được một nửa rồi.”
Lục Trác Phong cười thành tiếng: “Không có, anh đi đón em.”
Minh Chúc nói địa chỉ cho anh biết, cúp điện thoại, đôi mắt Vưu Hoan loé sáng như sao trên trời nhìn cô: “Lục Trác Phong muốn tới sao?”
“Ừ.
“Sao anh ấy lại không đến sớm một chút.” Vưu Hoan đã rất nhiều năm rồi chưa gặp lại Lục Trác Phong, “Theo lý thuyết, anh ấy phải mời khách nhỉ?”
Minh Chúc bênh vực, cong khoé miệng: “Lần sau đi, anh ấy vừa được nghỉ.”
Vưu Hoan cười híp mắt gật đầu, “Đúng rồi, tháng sau anh ấy phải đi Ca Lợi Á đúng không?”
“Ừ.”
Đường Hinh sợ cô khó chịu, an ủi vài câu: “Không có gì đâu, đầu tháng sau là khai máy khởi quay rồi, cậu cũng phải đi qua đó thôi, nói không chừng còn có cơ hội gặp mặt đấy, tám tháng không dài cũng không ngắn, chớp mắt một cái là qua thôi.”
Minh Chúc cười trừ: “Chắc là có thể gặp mặt, không gặp được cũng không sao.”
Cô nguyện ý chờ anh trở về.
Sau khi ba người ăn no, Minh Chúc gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, sau khi nhân viên phục vụ cầm tờ hoá đơn đi, Đường Hinh cười híp mắt sáp lại gần, nhiều chuyện hỏi: “Cậu và Lục Trác Phong đã làm chưa?”
Mặt Minh Chúc có chút đỏ, rồi gật đầu.
Đường Hinh lặng lẽ woah lên một tiếng, “Cảm giác thế nào? Thể chất của quân nhân có khác biệt gì không? Nói chung là tốt hay không tốt?”
Minh Chúc không biết định nghĩa của Đường Hinh tốt hay không tốt là định nghĩa cái gì, Vưu Hoan lười biếng ngồi dựa trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn điện thoại, vừa xem tin tức vừa hỏi: “Nói đến chuyện đàn ông có được hay không thì phải xem thể lực cùng kỹ thuật.”
Chính là yếu tố quan trọng của hạnh phúc mai sau.
Các cô ngồi ở vị trí hẻo lánh gần cửa sổ, khách đến ăn đã tản đi không còn bao nhiêu người, hai bàn trước sau đều không có ai cho nên cũng không sợ bị người khác nghe thấy, Minh Chúc chạm phải ánh mắt tò mò của Đường Hinh, đành nói thật: “Thể lực tốt, kỹ thuật … Không tốt lắm?”
Dù sao, lúc mới bắt đầu làm cô đã rất đau, về sau cũng có một chút cảm giác, nhưng nói chung là vẫn có cảm giác đau nhiều hơn, không có được cái loại cảm giác sướng muốn chết được tả trong tiểu thuyết, hay là vẫn chưa quen?
Vưu Hoan vui vẻ, cười thành tiếng.
Vừa nhấc mắt đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng ngay bên cạnh bàn, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống khuôn mặt, đẹp trai phong trần, một đôi lông mày đang xoắn lại, nhìn kỹ hơn còn đang ẩn ẩn nháy mắt vài lần, nhưng anh che giấu vô cùng tốt, sắc mặt kỳ lạ kia rất nhanh liền biến mất.
Nụ cười của Vưu Hoan cứng đờ, còn tưởng mình đang bị ảo giác.
Minh Chúc giống như là có linh tính quay đầu lại, cái đầu tiên nhìn thấy là hai chân thằng tắp rắn chắc của người đàn ông, chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lúc này người đàn ông chính là có vẻ ‘một lời khó nói hết’ mà nhìn cô, vô cùng khó xử.
Đáy lòng Minh Chúc đánh lô tô một tiếng.
Xong rồi.
Lục Trác Phong cứ như là không nghe thấy gì hết, sắc mặt tự nhiên vuốt vuốt tóc cô, liếc mắt nhìn bàn ăn, cười nhạt hỏi: “Các em ăn xong rồi sao?”
Đường Hinh giống như gặp quỷ rụt rụt đầu, ho khan: “Đúng vậy.”
Vưu Hoan lấy lại tinh thần, cũng ho hắng mấy tiếng, “Anh Lục đã lâu không gặp.”
Trước đây trên trấn cũng đã gặp qua, cô bắt chước Minh Chúc gọi anh Lục, lúc này cũng vẫn gọi là anh Lục, cô bắt đầu thu dọn túi xách, chuẩn bị rời đi cùng Đường Hinh. Minh Chúc lấy lại tinh thần, gương mặt đã đỏ lên, cô cười nhìn anh, có chút nịnh nọt: “Anh muốn ăn gì không? Em gọi món cho anh.”
“Anh không đói bụng.” Tay Lục Trác Phong vẫn còn đặt trên đầu Minh Chúc, hững hờ hỏi, “Hoá đơn tính chưa? Nếu chưa thì anh trả cho.”
“Tính rồi.” Minh Chúc nói.
Vưu Hoan xách túi đứng dậy, hướng về phía Đường Hinh ra sức nháy mắt, Đường Hinh vội vàng đứng lên, “Lục đội, anh đã đến rồi, vậy em và Vưu Hoan đi trước.”
Sau khi hai người rời đi, Minh Chúc liền bị Lục Trác Phong kéo đi.
Minh Chúc bị Lục Trác Phong nhét vào chiếc xe mang biển số quân đội, là chiếc bình thường anh hay lái, cô có chút choáng váng, nhìn xem sắc mặt Lục Trác Phong ngày càng trầm xuống, chỉ chỉ về phía bãi đậu xe, nhỏ giọng nói: “Này, Lục Trác Phong, xe của em còn đậu bên kia.”
Lục Trác Phong mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái, lườm cô một chút, nghiêng người tới, thắt lại dây an toàn cho cô, duy trì tư thế áp sát, từ trên cao nhìn xuống cúi đầu liếc cô, “Em và các cô ấy nói chuyện phiếm giới hạn lớn đến thế sao?”
Minh Chúc đỏ mặt, nói không thành câu.
Ngẫu nhiên thôi.
Đường Hinh nói chuyện không tim không phổi, lại thích nhiều chuyện, viết tiểu thuyết còn có thể viết ra một vạn chữ miêu tả cảnh nóng, Vưu Hoan cũng thích tham gia náo nhiệt, lịch sử tình trường cũng không phong phú như các cô, nhưng lý luận tri thức thì từng cuốn từng cuốn, lúc không có người lạ thì lời gì cũng có thể nói.
“Hửm?” Anh nâng cằm cô lên, thấp giọng hỏi.
Lục Trác Phong nhớ lại lời cô nói, mi tâm lại co giật, anh thật sự là không biết được ba cô gái này còn có thể nói đến chuyện này, trò chuyện tự nhiên đến vậy, không ngờ tới cô gái nhà mình còn rất nghiêm túc phê bình một câu, kỹ thuật không tốt lắm?
Nói thật, câu nói này thực sự con mẹ nó rất tổn thương lòng tự trọng.
Chân Minh Chúc đều mềm nhũn, luôn có cảm giác mình đã gây hoạ lớn, tội nghiệp nhìn anh, giải thích: “Cũng không phải lúc nào cũng nói, lâu lâu mới nói một chút … Đường Hinh hỏi nên em tuỳ tiện trả lời bừa thôi.”
Lục Trác Phong hừ lạnh một tiếng: “Trả lời bừa? Anh thấy em là rất nghiêm túc đấy.”
Minh Chúc liều mạng lắc đầu: “Thật sự là trả lời bừa mà.”
Trên mặt Lục Trác Phong vẫn không lộ ra biểu cảm gì, Minh Chúc ôm cô anh, cong khoé mắt lên cười một tiếng, có chút lấy lòng hôn lên cổ anh một cái rồi kết thúc, thân thể Lục Trác Phong cứng đờ, hầu kết trượt lên trượt xuống, thế nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Minh Chúc vẫn không ngừng cố gắng, chạm vào hầu kết của anh, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Lục Trác Phong nhắm mắt lại, nhiệt độ thân thể tăng lên, có chút không kiềm được mà kéo cô ra, cúi đầu cắn môi cô, nặng nề hơn lên, đầu lưỡi trực tiếp đi vào, giữ lấy sau gáy cô hôn một hồi lâu mới buông ra.
Vỗ vỗ đầu cô, nói bên tai cô một câu: “Về nhà rồi xử em sau.”
Toàn thân Minh Chúc run lên, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh …. Thật sự ăn cơm rồi sao?”
Lục Trác Phong giúp cô đem khăn quàng cổ cùng túi quẳng ra ghế sau, dựa vào ghế, khởi động mấy, nương theo tiếng động cơ xe anh chậm rãi ung dung nói một câu: “Chưa ăn cơm thể lực cũng không khác gì mấy đâu, em không cần lo lắng.”
Minh Chúc khóc không ra nước mắt, “Em không có lo lắng …”
Lục Trác Phong nhìn cô thật sự khẩn trương, có chút khó xử xoa đầu của cô, “Xe của em ngày mai anh sẽ lái về giúp em.”
“Dạ.”
Hiện giờ, anh nói cái gì cô cũng nghe.
—————————-
Lục Trác Phong không dẫn Minh Chúc về nhà, mà đưa cô về nhà của anh.
Căn hộ chung cư này là lúc anh vừa mới học trường quân đội thì Lục lão gia đã mua, nói là Lục lão gia mua chứ thật ra là cha của anh Lục Thăng mua, mấy năm đó Lục Thăng làm ăn phát tài, tiền lời cũng kiếm được không ít.
Những năm đó Lục Trác Phong không động vào một phân tiền của ông, Lục Thăng lớn tuổi nên muốn bù đắp cho anh một chút, nhưng anh cái gì cũng không cần, Lục Thăng liền mua một căn hộ nhỏ cho anh, sau này làm nhà tân hôn cũng được, bán đi cũng được, đều tuỳ anh.
Căn hộ này, diện tích lớn hơn so với căn hộ của Minh Chúc một chút, cũng rất đáng tiền.
Thế nhưng, Lục Trác Phong rất ít khi về đây ở.
Lúc trước Lục lão gia nằm viện, bên đây lại gần, để tiện cho việc chăm sóc, Lục Trác Phong chuyển một ít đồ đạc đến đây, hai ông cháu ở chỗ này một khoảng thời gian, sau này thì trống không, bởi vì phần lớn thời gian Lục Trác Phong đều ở lại quân khu.
Cho dù là ngày nghỉ thì anh cũng về nhà lớn.
Minh Chúc bị Lục Trác Phong kéo tới tận cửa, cửa vừa đóng, lưng liền bị ép lên trên cửa, đèn cũng không mở, tối đen như mực, tim Minh Chúc đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, cô gấp gáp níu lấy vạt áo anh, run giọng hỏi: “Lục Trác Phong, anh sẽ không bạo lực gia đình đấy chứ?”
Lục Trác Phong: …..
Mặt anh lạnh xuống, tháo khăn quàng cổ cho cô, cởi áo khoác, cởi xong cho cô thì cởi cho mình.
Càng lúc càng yên tĩnh, càng là sợ hãi.
Thừa dịp anh treo áo khoác lên bên cạnh cửa, Minh Chúc nhanh tay lẹ mắt mở công tắc đèn bên cạnh.
Ánh đèn sáng rõ, Minh Chúc nhìn thấy rõ mặt anh, nhận thấy trên mặt anh không có vẻ gì đáng sợ liền thoáng yên tâm, lại nhìn xem căn hộ này, ôm lấy cổ anh, cười khoe răng trắng môi hồng, “Anh dẫn em đến đây để xem nhà tân hôn sao?”
Lục Trác Phong đảo mắt nhìn cô, “Muốn tắm rửa không?”
Minh Chúc sững sờ, gật đầu, “Muốn.”
Anh đã sớm đến đây một chuyến, nơi này thứ gì cũng có, anh dẫn cô vào phòng ngủ, lấy khăn tắm cùng quần áo cho cô, hất cằm chỉ chỉ phòng tắm, “Đi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.