Lúc đó Lục Trác Phong cũng không nghĩ tới Minh Chúc sẽ chủ động thân mật với anh, hai người nấp trong bóng tối mà hôn nhau, tay của cô gái nhỏ đặt trên eo anh không ngừng sờ soạng, cũng không biết cô đang sờ cái gì, cơ bụng? Cô luôn tự cho rằng mình hành động rất yên ắng, thế nhưng anh làm sao có thể không có cảm giác cho được?
Về sau, mỗi lần hồi tưởng, luôn cảm thấy lá gan cô rất lớn.
Bề ngoài thì dịu dàng ấm áp, thật ra bên trong vừa quyến rũ vừa mê tình.
Thật nhớ cô.
Nhớ từng cái nhăn mày hay từng nụ cười của cô, nhớ bộ dáng cô mặc sườn xám ở trước mặt anh đi qua đi lại, nghĩ đến lúc cô nói đồ cưới vì anh mà thêu mặt chín đỏ. Lục Trác Phong buồn bực hút thuốc, Hàn Tĩnh đang ở trên đỉnh đầu anh thao thao bất tuyệt chuyện tình cảm, anh cũng không chú tâm mà nghe, trong đầu chỉ toàn là hồi ức, ngoại trừ nhớ cô, thì chính là nhớ cô.
Nhập tâm đến mức miệng lưỡi đắng khô, yết hầu anh nhẹ nhàng lên xuống, điếu thuốc cháy xém cũng không có cảm giác, giống như đang bị hút mất hồn vía.
Hàn Tĩnh đá đá anh, giọng điệu không vui: “Haizz, nói chuyện với cậu như nói với không khí, cả nửa ngày cũng không lên tiếng được một câu.”
Điếu thuốc trên tay rung lên một cái, tàn thuốc rơi trên mặt đất.
Lục Trác Phong rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mấy giọt máu đã tí tách rơi xuống. Anh sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-toi-hieu-duoc-nhu-tinh-cua-anh-ay/1775001/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.