Chung quanh ồn ào náo nhiệt, mỗi người một vẻ mặt nhưng ánh mắt đều tập trung trên hai người bọn họ. Thính lực Lục Trác Phong rất tốt, một tiếng hừ rất khẽ kia giống như chỉ rơi vào tai anh. Minh Chúc quay đầu nhìn anh, dưới ánh đèn mềm mại, nốt ruồi giọt lệ màu đỏ nhạt phía dưới mắt phải được chiếu sáng rạng rỡ. Cô cong khoé môi, niềm nở mặt mày: “Đúng là đã rất lâu, từ sau khi em học đại học năm hai về đây là đã không gặp anh nữa, còn tưởng rằng mấy năm nay anh chưa từng về đây.”
Cô chính là kiềm nén bực tức mấy năm, nhưng cũng không muốn biết tin tức của anh từ bà ngoại và bà Từ.
Lục Trác Phong nhìn cô chằm chằm, cô nàng này cho rằng mình cố ý tránh mặt? Ban đầu thì đúng là vậy, nhưng về sau thì không. Quân nhân vốn là thân bất do kỷ, làm nhiệm vụ ở khắp nơi, có đôi khi xong việc đi ngang nơi này thì thuận đường ghé qua, có thời gian thì ở lại một đêm, thời gian eo hẹp thì có thể uống chén nước liền phải rời đi.
Anh giấu đi suy nghĩ, trả lời cô: “Năm nào anh cũng sẽ về đây.”
Bà Từ cười đệm vào: “Đúng vậy, có đôi khi còn mang cả chiến hữu ngày xưa của Từ Duệ tới, nhờ thế mà bà lão này mới không cảm thấy cô đơn vắng vẻ.” Nói đến Từ Duệ, bà lão mắt lại đục ngầu, khe khẽ thở dài.
Mọi người trầm mặc mấy giây, lời an ủi muốn nói đến rất nhiều, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-toi-hieu-duoc-nhu-tinh-cua-anh-ay/1774971/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.