Chương trước
Chương sau
#Ngồi đợi Triệu Lực lật xe# nhanh chóng trở thành đề tài hot, trong một ngày đã leo lên đầu bảng hotsearch của không gian mười chiều, cho dù Khang Văn có muốn dùng tiền để đè xuống cũng không được.
Bấy giờ Khang Văn cuối cùng cũng học được cách quyết đoán hơn, hoặc cũng có thể nói là do tính cách lương bạc, phải quyết định thật nhanh chóng chính xác hạn chế tối đa thiệt hại. Phương hướng tính toán của lão đang từ làm thế nào để tìm được mấy người Triệu Lực chuyển thành làm thế nào để khiến Triệu Lực cam tâm tình nguyện vừa gánh cái nồi này vừa ngoan ngoãn ngậm miệng, bán mạng cho lão. Cách này còn có thể tạo dựng thiết lập tính cách đại nghĩa diệt thân, đạp lên sự vụ này để đưa phòng nghịch tập tiến thêm một bước.
Tin tức lúc trước lão phái người truyền cho Triệu Lực đã bị phát tán, không thể vãn hồi được nữa, thế nhưng Khang Văn cũng không quá lo lắng, nói chung là lão vẫn có thể tìm ra lý do chính đáng cho hành động của mình.
Hi vọng duy nhất hiện giờ của lão chính là phía Triệu Lực đừng có để lọt ra quá nhiều thông tin không cần thiết, đỡ cho càng nhiều khán giả của không gian mười chiều biết chuyện.
Nếu như có thể, Khang Văn thậm chí còn muốn trực tiếp xuyên vào, một dao đâm chết Triệu Lực cho thống khoái.
“Đúng rồi.” Khang Văn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bắt đầu lục lọi lung tung mọi chỗ lên để tìm kiếm. Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng*, chỉ cần lão có thể tìm ra vật kia, lão chắc chắn có thể lật kèo!
(*một câu ám chỉ, có nghĩa là giữa chừng biến cố đột nhiên phát sinh, ngay giữa lằn ranh tuyệt vọng lại xuất hiện hi vọng)
*
Cố Kinh Bạch đang ở trong thế giới nhỏ không hề hay biết gì về dự định của Khang Văn, y chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Lực đặt AI trò chơi lên thang trời, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Lục Chỉ: “Để em đi hỏi xem người chơi kia rốt cuộc muốn làm gì.”
Theo lý thuyết mà nói, tuy rằng Cố Kinh Bạch đoán được rằng hai thế giới đã dung hợp nhưng cũng không thể nhận ra Triệu Lực, vậy nên y giả vờ như hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Cố Kinh Bạch dẫn người tiến lên.
Anh Hí lâm vào tình thế khó xử, anh ta nhìn Cố Kinh Bạch rồi lại nhìn sang tinh linh hắc ám ngã trên mặt đất đang bị ma pháp trận ánh sáng nhốt lại, cuối cùng vẫn quyết định đưa cho Phil một đạo cụ phòng ngự mà anh ta dùng tiền để mua.
Sau khi “Farris Online” chính thức hoạt động, hệ thống hối đoái tiền tệ trong game cũng theo đó được mở ra, anh Hí thân là streamer đang “hot” nên không bao giờ thiếu tiền, sau khi vung tay nạp tiền xong, anh ta bắt đầu thoải mái mua mua mua, vũ trang tận răng bản thân với một đống đạo cụ đủ loại kiểu dáng.
Với tôn chỉ chơi game “chỉ mua thứ đắt nhất, không mua thứ tốt nhất, tuy ta không tốt gỗ nhưng ta tốt nước sơn”, bây giờ trong số những đạo cụ trên người anh Hí, có thể nói rằng không cái nào là đồ vật tầm thường.
Thật ra bản thân anh Hí cũng cảm thấy hành động lãng phí một món đạo cụ đắt tiền như vậy cho một NPC phản diện đúng là dở hơi, chắc lúc đó bị mất não mất rồi. Anh ta chỉ có thể tự an ủi rằng trên người nhân vật phản diện này chắc cũng có nhiệm vụ ẩn, thôi kệ, cứ vậy đi.
Anh Hí căn dặn Phil: “… Đạo cụ phòng ngự này chỉ có thể giúp ông chặn một đòn, nếu gặp nguy hiểm thì phải mau chạy đi.”
Phil yên lặng liếc nhìn trận pháp ánh sáng đang giam cầm mình, thầm nghĩ chắc phải tốn chút thời gian mới hồi phục lại được, ánh mắt nhìn anh Hí tỏ vẻ “Tôi chạy bằng niềm tin à?”.
Anh Hí lại tưởng đối phương đang đáp lại rằng “có lòng mà không giúp được gì”, nhưng… anh ta đúng là cái đồ chết tiệt, không đâu tự dưng lòng thiện lương nổi lên sai khiến anh ta kín đáo đưa cho Phil một cái đạo cụ phòng ngự, đó là một cái dù hoa màu mè, đính cả ruy băng và sợi hoa hồng nhạt mang lại cảm giác thiếu nữ xinh đẹp, đáng tiếc nó lại rơi vào tay một tên mãnh nam.
“Đến khi cần thì có thể bung dù ra.” Anh Hí giải thích đơn giản cách dùng.
Đây là đạo cụ mà game tặng thêm sau khi người chơi tiêu xài đủ 88 888 đồng, sở dĩ anh Hí chưa ném nó đi ngay lập tức bởi vì một khi bung dù là có thể miễn dịch được một đòn đánh toàn lực của ma pháp sư cấp cao bất kể hệ gì, thế nên là cho dù có ẻo lả đi chăng nữa thì anh ta vẫn nhịn được.
“Không có vũ khí nào có tính sát thương lớn hơn à?” Phil khàn giọng hỏi.
“… Ông trông mặt tôi có giống một thằng ngốc thích tìm đường chết không?” Anh Hí liếc nhìn tinh linh hắc ám đang cầm dù bằng ánh mắt một lời khó nói hết. Cho đạo cụ phòng ngự vì sợ nó bị vạ lây chết toi, còn cho vũ khí sát thương thì khác gì bảo đối phương đâm sau lưng mình một nhát đi.
Nói xong, anh Hí không thèm để ý đến con tinh linh hắc ám nữa, vui vẻ cùng Cố Kinh Bạch chạy đi đối phó với thằng cháu chắt vừa mới cướp nhiệm vụ của bọn họ.
Anh Hí vừa đến lập tức khai hỏa toàn bộ hỏa lực, thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Triệu Lực. Không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả những câu này đều bị tắt tiếng do ngôn từ không phù hợp, anh ta chỉ đành chuyển sang nói chuyện bằng hình thức quái gở: “Cậu hỏi bọn nó muốn làm gì á? Bọn nó còn làm gì được nữa? Tất nhiên là trăm phương ngàn kế chờ cướp nhiệm vụ của chúng ta chứ sao, nhìn cái là biết ngay lũ Thiên Tuyển!”
“Thiên Tuyển” trong thế giới của anh Hí là một tựa game cực kỳ nổi tiếng trong giới, nhưng nguyên nhân mà nó nổi lại không phải là vì nó có số lượng người chơi đông đảo, cũng không phải vì đồ họa game tinh xảo đẹp mắt gì, nó nổi lềnh phềnh vì bầu không khí đặc biệt trong game: người chơi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cướp quái cướp nhiệm vụ.
Phần lớn người chơi đều khinh thường Thiên Tuyển từ lâu rồi, nếu nói ai đó một câu “Mày chui ra từ Thiên Tuyển đó hả?”, cơ bản cũng thô tục ngang ngửa gọi người ta là thằng cháu.
Đặc điểm nổi bật nhất của Triệu Lực chính là da mặt dày, hơn nữa tuy rằng đã chấp hành xong nhiệm vụ ở thế giới nhỏ này khá lâu nhưng dù sao gã cũng không thực sự lớn lên trong bối cảnh của thế giới nên không thể get được đầy đủ những câu bắt bẻ lời trong lời ngoài của anh Hí. Mặc cho anh Hí nói cái gì, gã vẫn bất động như núi, treo lên bộ mặt “Việc đã đến nước này, mày còn làm gì được tao nào?” mà trào phúng: “Ai đến trước thì được trước, ai giỏi thì người ấy chiếm, làm sao tao biết được đám chúng mày đứng bên kia làm cái gì? Đây cũng đâu phải thư viện mà đòi đặt balo của mình vào để chiếm chỗ!”
Đã đến nước này, Triệu Lực tuy hơi hèn nhưng thực ra cũng chưa chạm đến giới hạn của không gian mười chiều hay Cục quản lý Thời Không, mặc dù gã chọc giận người khác nhưng cũng không thể chỉ vì không thích gã nên nhốt gã lại được.
Cố Kinh Bạch tìm cách đặt câu hỏi dẫn dắt: “Không, tôi đang hỏi, anh có thật sự biết các anh đang làm gì không? Đó là thang trời, cho dù anh có đưa cái gì lên thì đều hại người ta thôi, người đó không chịu nổi đâu.”
Khán giả trong phòng phát sóng của Lục Chỉ ở không gian mười chiều lúc này mới sực tỉnh khỏi giấc mộng dài, đúng nhỉ, đây chính là thang trời đó, là nơi mà ngay cả bán thần cũng sẽ cửu tử nhất sinh.
Triệu Lực lại khịt mũi coi thường với kẻ mà gã cho là người chơi của thế giới nhỏ này: “Đừng có lấy cái thứ kiến thức khoa học kỹ thuật lạc hậu của chúng mày để nhìn nhận thế giới này. Sâu bọ mùa hạ không thể biết đến băng tuyết mùa đông, tao thật sự thương hại chúng mày đấy, cả đời cũng chưa từng được nhìn thấy hình dạng chân chính của thế giới này.”
Anh Hí trưng ra bộ mặt chả hiểu gì. Con hàng này điên rồi à? Nói hươu nói vượn cái gì không biết?
Cố Kinh Bạch cúi đầu, y không hiểu nổi cảm giác ưu việt hơn người của Triệu Lực đến từ đâu, đúng là không biết tự lượng sức mình, nhưng y vẫn muốn tìm cách dẫn dắt Triệu Lực tiếp tục thảo luận sâu thêm về vấn đề nhận thức đáng cười này để khiến càng nhiều người biết được bộ mặt thật của phòng nghịch tập.
Vì thế, Cố Kinh Bạch nói ra lời giải thích mà bản thân đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu: “Những vị khách tới từ dị giới như các người hình như hơi tự cao tự đại quá rồi đấy.”
Anh Hí: “???” Cái gì? Anh Wil nói cái gì cơ? Cái gì mà vị khách tới từ dị giới? Chúng ta không phải đồng loại sao?
Triệu Lực cũng cả kinh trong lòng, lẽ nào sự tình của không gian mười chiều bị phát hiện rồi ư?
Sau đó Cố Kinh Bạch cởi bỏ dáng vẻ của nhân vật tinh linh, lộ ra diện mạo của thần tử, sắc đẹp chói mắt dường như khiến tất cả mọi người không kìm được mà chuyển sự chú ý lên gương mặt của y, đồng thời quên mất những chi tiết nhỏ nhặt khác. Cố Kinh Bạch giơ cao pháp trượng, quanh người như đang được bao bọc bởi một vầng sáng, y nói: “Ta không biết những khách nhân dị giới như các ngươi đến từ nơi nào, cũng không biết vì sao các ngươi lại tự xưng là tộc Blaier, nhưng ta có lời này phải nói, các ngươi chọc phải nhầm người rồi.”
“CLGT!?” Cả người anh Hí cảm thấy không ổn, đây là có ý gì? Đồng bọn thân thiết mà mình chơi cùng từ trước tới giờ hóa ra lại chỉ là một NPC thôi sao!??
Không đúng, anh Wil là thần tử cơ mà! Chính là thần tử đã khiến các vị nữ thần tranh đấu trong truyền thuyết đó!
Bạn bè của anh Hí, khán giả trong phòng livestream, tất cả đều nổ tung. Có người cảm thấy đây là một vở kịch, là anh Hí cấu kết với phía trò chơi để làm loạn, làm sao mà một NPC lại có thể nhân tính hóa đến mức này được. Nhưng… cũng có người giống như anh Hí, não bổ với biên độ cực lớn, sau khi ngẫm lại giữa trăm ngàn lời thoại các kiểu, họ cảm thấy rốt cuộc đã tìm ra lời giải — thế giới này thật sự tồn tại.
Căn bản không phải là trò chơi!
Thần tử nhận ra những biến động dị thường ở lãnh địa Cavendish, nghĩ trăm phương ngàn kế lợi dụng thần luyến trà trộn vào đội ngũ người chơi của người dị thế, thăm dò tình hình của một thế giới khác.
Triệu Lực cũng cảm thấy như vậy, sau khi ý thức được thần tử vẫn chưa nhận ra thân phận thật sự của gã, biểu cảm gã càng thêm lạnh lùng: “Ồ.”
Đối với Triệu Lực mà nói, bất kể là người nào của thế giới nhỏ thì cũng như nhau cả thôi. Gã khinh bỉ những thế giới nhỏ này đến tận xương tủy, trong lòng gã dâng lên cảm giác bản thân có quyền dạy dỗ người khác. Gã cũng không vội đối chiến với Cố Kinh Bạch, ngược lại chỉ hỏi y: “Mày có biết cá heo truyền thông tin cho đồng loại bằng cách nào không?”
Cố Kinh Bạch biết ngay Triệu Lực không khống chế được dục vọng lên lớp người khác của gã, vậy nên dù Cố Kinh Bạch biết đáp án nhưng cũng phải vờ như không biết: “Cá heo là thứ gì?”
Trong thế giới nhỏ huyền huyễn phương tây này không có sinh vật biển nào tên là cá heo.
Trong phòng phát sóng của Lục Chỉ, khán giả vừa bội phục G đại thần thuần thục vào vai nhân vật một cách vô cùng chuyên nghiệp, vừa có ý định liên hệ với Cục quản lý Thời Không để họ có thể gửi thông báo nhắc nhở cho G đại thần, rằng kẻ mà y đang đối mặt không ai khác mà chính là Triệu Lực. Phương thức làm việc mỗi lần đến một thế giới cũng phải đổi một thân thể nhân tạo khác nhau thật sự rất dễ tạo ra tình huống hiểu lầm kiểu sóng thần tràn vào miếu long vương.
Trợ lý AI cản lại phần lớn tin nhắn khiếu nại, giúp Cố Kinh Bạch tranh thủ kéo dài thêm mấy phút, trì hoãn thời gian thông tin lan đến chỗ tầng quản lý.
“Cá heo là một loài sinh vật biển, nó có thể nghe được âm thanh có quãng tần số rộng hơn rất nhiều so với chúng ta, trong rất nhiều năm qua con người vẫn cho rằng cách thức liên hệ của cá heo cũng giống với nhân loại, chỉ có thể truyền đi ngôn ngữ. Nhưng trên thực tế, cá heo có thể lan truyền hình ảnh, trực tiếp truyền thông tin dưới dạng hình ảnh vào trong đầu của đồng bạn mình. Nếu trình độ khoa học kỹ thuật không ngang hàng, ngay cả trí tưởng tượng của chúng mày cũng sẽ bị hạn chế.”
Anh Hí lộ ra vẻ mặt lơ ngơ, cá heo thì anh ta biết, nhưng anh ta không biết rằng cá heo lại trâu bò đến mức đó!
Bất kể là phòng live của anh Hí hay phòng live của Lục Chỉ, mọi người đều không hẹn mà gặp, đồng loạt nhao nhao gửi lên bình luận [Tuy rằng tui là người của XX nhưng tui cũng hông có biết chuyện này], tự trách bản thân đúng là cái đồ thiếu văn hóa, làm mất thể diện của thế giới mà mình đang sống.
“Vậy thì tao nói sai ư?” Triệu Lực vẫn trưng vẻ mặt kiêu ngạo cao cao tại thượng, thậm chí gã cảm thấy đáng thương thay cho người trước mắt, họ chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, cả đời cũng không nhìn thấy được chân tướng của thế giới này, “Mày cho rằng tao đưa ai lên đó cũng chỉ có hại chết người ta. Không hề, tao nắm trong tay khoa học kỹ thuật, tuyệt đối sẽ không thất bại.”
Cố Kinh Bạch nhìn về phía anh Hí.
Anh Hí lại lắc đầu tỏ vẻ một hỏi ba không biết, thế giới của bọn họ cũng mới vừa có mạng internet thôi, khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển đến trình độ thần thánh như vậy.
Triệu Lực cũng lười tiếp tục nói chuyện với bọn họ, gã chỉ vào AI trò chơi đã bước một bước tạo ra một vết chân, đốt sáng hơn nửa ngọn thần hỏa: “Nhìn đi, chỉ chốc lát nữa thôi là nó sẽ biến thành thần.”
“Rốt cuộc là ngươi đưa cái gì lên đó!?” Cố Kinh Bạch triển khai tư thế tấn công.
Thế nhưng lại chưa cần dùng đến.
Không một ai có thể ngăn cản AI của game biến thành thần, từ thời điểm hai thế giới bắt đầu dung hợp, chuyện vị thần mới ra đời từ khoa học kỹ thuật chính là chuyện đã định.
Cố Kinh Bạch cũng không có ý muốn ngăn cản, chẳng qua là một vị thần mới ra đời thôi mà, Lục Chỉ còn là vị thần Mary Sue bảy sắc cầu vồng kia kìa, y không hề lo nghĩ gì về việc Lục Chỉ sẽ không khống chế được cục diện thần quốc. Y chỉ đang nghĩ cách khiến cho Triệu Lực thừa nhận rằng gã đã biết hết tất cả những việc này một cách rõ ràng, mục đích thật của gã chính là tạo ra thần.
Mà quả thật thì Triệu Lực cũng trực tiếp thừa nhận luôn.
[!!!] Lượng bình luận trong phòng live của Lục Chỉ tức khắc bùng nổ. Đờ mờ, cái thằng nhân viên tên Triệu Lực này vừa nói cái gì cơ? Gã muốn chế tạo ra thần ở thế giới nhỏ? Gã tạo ra thần kiểu gì? Đừng bảo là ngay từ đầu gã đã cố tình đấy nhé?
“Các ngươi xâm lấn thế giới của bọn ta, không phải vô tình mà là cố ý?” Cố Kinh Bạch hỏi thẳng.
Triệu Lực hung hăng tùy tiện nói: “Phải đấy thì sao nào? Mày làm gì được tao?”
Cố Kinh Bạch không tiếp tục nhẫn nại nữa, y nhấc thần trượng phát ra tia sáng chói mắt hướng về phía Triệu Lực, y sử dụng mũi tên ánh sáng trực tiếp bắn thủng vai Triệu Lực, dùng hành động thực tế để nói cho Triệu Lực biết y có thể làm gì gã.
Trong cơn đau đớn quen thuộc, lúc này Triệu Lực mới ý thức được, tên thần tử này không ai khác mà chính là đối thủ cũ của gã, Cố Kinh Bạch!
“Là mày!”
Cố Kinh Bạch cố ý bại lộ, trong chớp mắt y lấy ra đạo cụ của không gian mười chiều, Triệu Lực cũng lấy ra cơ giáp của gã. Đúng, Triệu Lực có một cơ giáp mà gã mang tới từ một thế giới tinh tế, có thể tùy ý sử dụng ở bất cứ thế giới nhỏ nào khác, đây là cái bàn tay vàng to nhất của gã.
“Triệu Lực!”
“Là tao đấy! Không ngờ chứ gì?” Triệu Lực rất hưởng thụ khoảnh khắc này, vậy mà lại có chuyện Cố Kinh Bạch không lường trước được mọi sự, rốt cục gã cũng có ngày giành được một bước trước Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch lại cười, OK, chứng cứ đầy đủ rồi.
“Mày cười cái gì?” Triệu Lực không hiểu sao chợt thấy hoảng hốt, bắt đầu liều mạng phóng đạn pháo về phía Cố Kinh Bạch, mục tiêu hòng muốn đẩy y vào chỗ chết hiện rõ rành rành, “Trả lời tao ngay, mày cười cái gì!”
“Cười vào mặt đồ ngu nhà mày đó!” Thật ra anh Hí cũng chưa hiểu rõ tình huống lắm nhưng anh ta không ngăn được bản năng muốn trợ giúp bạn bè, cái miệng thiếu đòn tranh thủ chõ vào nói leo.
Triệu Lực bị chọc tức hoàn toàn, một phát súng vô tình gào thét bay về phía anh Hí.
Sử dụng khoa học viễn tưởng trong một thế giới huyền huyễn phương tây là hành động gian lận nghiêm trọng.
Anh Hí không kịp né tránh, chỉ có thể chờ đợi cái chết đang tới gần. Thực ra anh ta cũng chẳng sợ bởi vì biết căn bản mình không chết được. Chờ ông đây từ điểm hồi sinh quay lại, ông sẽ tiếp tục chửi chết mọe thằng cháu này!
Anh Hí nhắm mắt lại…
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hai hàng lông mi của anh Hí rung rung, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cây dù màu hồng phấn chuẩn mãnh nam đang giơ lên.[Hết chương 90]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.