Chương trước
Chương sau
Anh Hí trêu chọc thì trêu chọc nhưng nếu đối phương cần vẫn sẽ vươn tay giúp đỡ, việc nghĩa chẳng từ, nhấc cây đao to đùng xông tới. [Diễn Kịch Cùng Em] là một kiếm sĩ ma tộc phái cận chiến, máu dày giáp nhiều không khác gì một cái xe tăng hình người, đồng thời cũng có level 12 khá cao, miễn cưỡng được tính là “cao thủ” ở thời điểm này, quay lại thôn tân thủ đánh nhau với một con ngỗng chẳng lẽ lại thua?
Sau đó…
Trước mặt Cố Kinh Bạch là hai tên trẩu tre bị ngỗng rượt, y thầm nghĩ có lẽ mình nên kiếm chỗ nào nấp để khỏi phải bị đám đồng đội này làm cho mất mặt, cũng may là gần xung quanh đây ngoại trừ bọn họ thì không còn người chơi nào khác, bằng không, thật sự rất khó để nói y có tìm cách tránh xa bọn họ hay không, thậm chí phân rõ giới hạn, coi như không quen biết nhau.
Ngu ngốc đúng là bệnh truyền nhiễm mà.
“Cái đệt! Sao cắn đau thế!?”, “Ngỗng huynh, ngỗng huynh, hạ miệng lưu tình!”, “À không không không, không phải huynh đệ, là cha, tôi nhận ngài làm cha được chưa? Được chưa hả!?”
Anh Hí liên tục phun ra mấy câu vứt hết liêm sỉ, chỉ cần sống sót, khiến Cố Kinh Bạch cảm nhận được hóa ra giới hạn cuối cùng của trò chơi này chính là người chơi có thể tùy tiện nhận người (vật) khác làm cha.
Mà cho dù có nhận đối phương làm cha đi chăng nữa thì cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Lục Chỉ không đến nỗi mất mặt như anh Hí nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, tổn thương chủ yếu tập trung vào tinh thần, bị người yêu nhìn thấy một mặt vô năng của mình như vậy, chi bằng hắn đi chết luôn cho rồi. Hắn, đường đường là thần Ánh Sáng Bóng Tối, người có thực lực cao bằng trần nhà ở đại lục Farris mà sức chiến đấu lại không bằng một con ngỗng???
Cho dù là bị trò chơi ràng buộc, bị giảm pháp lực thì cũng không nên đến mức đó chứ!?
Chỉ có Cố Kinh Bạch vô cùng bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn hai con người kia bị một con ngỗng to hung tàn rượt theo, hoảng sợ đến nỗi chẳng còn biết lựa đường mà chạy, chạy lung ta lung tung khắp nơi, lấy đâu ra lý trí để mà phân tích vì sao con “cha” ngỗng  này nổi giận một cách bất thường như vậy.
Theo lý mà nói, ở thôn tân thủ sẽ không có ma thú nào mạnh đến mức mà một kiếm sĩ cấp 12 cũng không ứng phó được, trừ phi…
“Nhiệm vụ ẩn?”
“Đúng!” Lục Chỉ thực sự không biết mình là kẻ may mắn hay bất hạnh nữa, mới tới thôn tân thủ chơi chưa được bao lâu đã dựa vào bản lĩnh của mình khởi động luôn một cái nhiệm vụ ẩn.
Những nhiệm vụ trong “Farris Online” đều được thiết lập dựa trên những mối quan hệ thực sự tồn tại ở đại lục, cũng có tiêu chí đánh giá chung duy nhất, chủ yếu là gia công thêm vào hệ thống nhiệm vụ sẵn có của game, sau đó liên tục cung cấp thêm cho người chơi những nhiệm vụ khác nhau không trùng lặp. Nói cách khác, con người và câu chuyện là có thật nhưng rất khó để nói nhiệm vụ ẩn có thật hay không.
Thôn tân thủ nơi Lục Chỉ “sinh ra” không phải là thôn Hạnh Phúc mà là thôn Ricci ở sát bên cạnh, nghe đâu người thành lập thôn này tên là Ricci.
Cố Kinh Bạch không có ý định hỏi thăm về tất cả các thôn tân thủ hiện tại, y cho rằng những thôn này cơ bản đều giống nhau, chỉ có tác dụng dẫn dắt. Thực sự không ngờ ở thôn Ricci lại có nhiệm vụ ẩn, hoặc là nói, một nhiệm vụ ẩn giấu ở thôn tân thủ thì có giá trị cao được tới cỡ nào?
Khụ, nói chung là vì cái nhiệm vụ ẩn này mà Cố Kinh Bạch từ bỏ ý định gia nhập đội nhóm của Lục Chỉ.
Trong game, những người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ ẩn sẽ được “lên ti vi”, cũng chính là treo thông báo chúc mừng toàn server trong truyền thuyết. Cố Kinh Bạch vẫn còn một cái nhiệm vụ ẩn bên chỗ anh Hí nữa, không muốn được lên ti vi quá thường xuyên, làm vậy quá lộ liễu, nhưng mà… Cố Kinh Bạch nhìn tổ hợp Lục Chỉ và anh Hí, cảm thấy hai người này cũng không tồi. Bọn họ có thể hấp dẫn sự chú ý của phòng Nghịch tập, chờ đến khi đám kia điều tra xong xuôi, xác nhận không có vấn đề gì thì bên cạnh anh Hí sẽ là chỗ an toàn nhất trong game.
Mặc dù Cố Kinh Bạch không gia nhập đội ngũ nhưng lại đứng ngoài bình tĩnh bày mưu tính kế: “Trước mắt tạm thấy những nhiệm vụ ẩn sẽ không có hạn chế gì về cấp của người chơi.”
Bởi vì bất kể là cấp bao nhiêu cũng không thể đánh lại được con ngỗng kia.
Nói cách khác, nhiệm vụ này chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mạnh.
Đương nhiên, cũng có một khả năng rất nhỏ nữa là anh Hí quá đen, đen đến nỗi lẽ ra là một nhiệm vụ cực kỳ dễ nhưng vào tay anh ta lại biến thành gian nan vô cùng.
Chậc.
Cố Kinh Bạch hỏi Lục Chỉ: “Nhiệm vụ này có thể chia sẻ với nhiều nhất mấy người?”
Lục Chỉ vừa tránh trái tránh phải vừa đáp: “Ba.”
“OK.” Cố Kinh Bạch đã hiểu, bây giờ trong đội ngũ đang có một ma pháp sư và một kiếm sĩ, còn thiếu một mục sư nữa.
Vì vậy Cố Kinh Bạch liền đi mời vị đạo sĩ truyền giáo đúng lúc tới thôn Ricci giảng đạo đến đây, không phải người chơi mà là đạo sĩ truyền giáo thật sự của giáo hội Quang Minh. Y muốn thử xem có thể cho NPC gia nhập đội ngũ được hay không, nếu như được thì ngày sau sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau vị đạo sĩ truyền giáo chạy đến, là một tổ hợp bao gồm một đạo sĩ già và vài thực tập sinh. Vốn dĩ vị đạo sĩ già kia nghe nói chuyện này là do thần tử nhờ vả nên muốn đích thân lên sân khấu, nhưng Cố Kinh Bạch nhìn mái tóc hoa râm của đối phương cộng thêm tay chân run rẩy bước đi khó khăn, y thật sự không đành lòng, không muốn để một cụ ông tuổi tác cao từng này rồi còn phải ra trận đánh quái, vì vậy y cưỡng ép một thực tập sinh khác đang ngơ ngác không hiểu gì thay thế.
Cậu chàng này cũng xui xẻo, vừa mới gia nhập vào đội ngũ, bước lên định chiến đấu thì ngay lập tức phải đối đầu với một con ngỗng đang há miệng thật to. Cậu thực sự chưa từng nhìn thấy con ngỗng nào như vậy, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó giải thích nổi.
Một hàm răng sắc nhọn lít nha lít nhít, so với cá mập khéo còn kinh dị hơn. Đương nhiên, nói đúng ra thì ngỗng thuộc họ nhà chim nên sẽ không có răng nhưng đây lại là một con ma thú, mà không quản nó là cái gì, nói chung chỉ cần nhìn lướt qua thôi đủ nổi hết da gà, vô cùng buồn nôn, sức chiến đấu hẳn là cũng rất ác liệt, đủ khả năng cạp đứt một cành cây.
Bởi vậy, cậu chàng đạo sĩ truyền giáo thực tập chưa kịp đánh chiêu nào đã bị con ngỗng hung dữ dọa cho suýt khóc.
Cố Kinh Bạch: “…”
Lục Chỉ và anh Hí: “…”
Đạo sĩ già nhìn nhóc đệ tử vô dụng của mình, giận sôi lên, cảm thấy trước mặt thần tử mà lại bày ra dáng vẻ này thì thật quá xấu hổ, lão vén tay áo gào thét: “Lên tinh thần ngay! Jack! Nếu không đánh thắng được con ngỗng nhỏ tí kia thì cả đời của cậu chỉ có thể dậm chân tại chỗ với cái nghề thực tập sinh truyền giáo không lương này mà thôi!”
Bây giờ Cố Kinh Bạch mới biết, hóa ra thực tập sinh trong giáo hội Quang Minh sẽ không có tiền lương, không ngờ bọn họ lại bóc lột giống hệt tư bản như vậy, khi nào trở về phải viết thư cho Giáo hoàng báo cáo chuyện này mới được.
Bần cùng luôn có sức mạnh rất lớn.
Cậu chàng đạo sĩ truyền giáo thực tập vừa nghe thầy nói xong lập tức lấy lại tinh thần, vừa rơi nước mắt lã chã vừa đứng yên cho con ngỗng kia lao về phía mình, giơ cao pháp trượng lên, rồi cậu bỗng nhận ra mình không được dùng ma pháp để công kích nó. Cậu là một mục sư mà, từ nhỏ đã được các thầy dạy rằng chỉ được chữa bệnh cứu người, không được làm gì có hại đến người hay vật.
Nhưng mà cậu cũng đâu thể dùng “thánh quang chiếu rọi” để hồi đầy máu cho một con ngỗng được?
Con người chính là vậy, trong tình thế cấp bách, não càng nghĩ không được làm gì thì động tác trên tay sẽ càng ngược lại. Cậu chàng đạo sĩ thực tập nghĩ rằng không thể dùng “thánh quang chiếu rọi” để tăng lợi thế cho kẻ địch nhưng động tác lại là vung pháp trượng trong tay lên một cái, ánh vàng lóe sáng, con ngỗng với thanh máu chỉ còn một nửa ở phía đối diện lập tức được hồi đầy.
“…” Lục Chỉ và anh Hí vô cùng tuyệt vọng, mời NPC đến làm đồng đội là trò đùa gì vậy hả? Quả nhiên không có tác dụng gì mà, trong lúc bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý để anh hũng hy sinh thì…
Kỳ tích xảy ra.
Sau khi được thánh quang bao phủ, con ngỗng tức thì trở nên yên tĩnh, không còn há mỏ kêu ầm ĩ nữa, cũng không đuổi theo cắn những người xung quanh, hai cánh vỗ liên tục nãy giờ cũng đã gấp gọn sát mình. Nó chăm chú nhìn Lục Chỉ hồi lâu, hơi nghiêng đầu rồi nhàn nhã bước đi.
Đi được hai bước, dường như phát hiện không có ai nhúc nhích nên con ngỗng quay đầu lại gọi một tiếng rồi vỗ cánh một cái, ra hiệu cho bọn họ đi cùng nó.
Anh Hí kinh ngạc: “Cha ngỗng có ý gì vậy? Muốn lừa chúng ta vào một xó nào đó rồi xử à?”
Lục Chỉ: “… Cậu nhìn cột nhiệm vụ trước đã rồi chúng ta nói tiếp được không?” Không thì sẽ lộ ra mình là một thằng ngốc đó.
Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ có tên là [Con ngỗng nổi điên], nhờ cậu chàng đạo sĩ thực tập dùng thuật thánh quang nên đã hoàn thành. Trong thôn đột nhiên xuất hiện một con ngỗng điên cuồng, hại không ít thôn dân vô tội nên người chơi được thôn dân ủy thác, phụ trách đi điều tra chân tướng. Hóa ra con ngỗng cắn người là bởi vì nó đang bị thương, không khống chế được khí tức ma pháp nóng nảy trong cơ thể mình, sau khi chữa lành cho nó thì nó cũng sẽ không chủ động cắn người nữa.
“Không hổ là nhiệm vụ ẩn.” Anh Hí xem xong cột nhiệm vụ, gật gù thở dài cảm thán.
Cái kiểu tư duy ngược chiều này rất chi là thần kỳ. Bình thường cơ bản sẽ không có người chơi nào ngu ngốc đến mức hồi máu cho đối thủ của mình để hại đồng đội cả, à không, dù cho có thật đi chăng nữa thì cũng chỉ là trùng hợp ném sai kỹ năng mà thôi, với level mới chỉ phổ biến ở mức mười mấy như hiện tại thì cũng chưa chắc có thể chữa lành được vết thương cho con ngỗng ngay, chốt lại thì bất kỳ ai khi đối mặt với một con ngỗng hung tàn thế này cũng đều sẽ chỉ nghĩ đến việc dùng sức mạnh để tấn công nó.
Đánh cho đến khi con ngỗng không còn sức chiến đấu có lẽ nhiệm vụ vẫn sẽ hoàn thành, nhưng mà làm vậy rất khó khăn cộng thêm… cả người đau ê ẩm vì bị cắn.
Nhiệm vụ tiếp theo là đi theo con ngỗng để xem tột cùng là nó muốn dẫn người chơi đến đâu. Đoàn người như một đàn ngỗng con được một con ngỗng to lớn oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn đầu, ai nấy đều rón rén đi theo phía sau cha ngỗng, bước ra tận ngoài thôn.
Bọn họ đi tới một vùng bụi cây rậm rạp, đất đai lầy lội, đường đi ngày càng khó khăn, mãi một lúc sau mới nhìn thấy hi vọng – anh ngỗng dẫn bọn họ đến một cái hồ nước. Nước trong hồ xanh thẳm trông như một viên đá quý màu xanh lục, cực kỳ nổi bật dưới nền trời xanh mây trắng, khiến con người trở nên thoải mái dễ chịu. Sau đó… không có sau đó nữa, con ngỗng nằm xuống bên mép hồ, nằm im không nhúc nhích, có nói gì hay làm gì nó cũng không đáp lời.
Cột nhiệm vụ chỉ hiện ra một lời nhắc ghi đang chờ.
Đây là một nhiệm vụ thử thách sự kiên trì, ở trong game cũng hiện lên đồng hồ đếm ngược nhận nhiệm vụ, ước chừng phải chờ tới buổi tối, vì vậy đoàn người tạm thời giải tán, hẹn nhau buổi tối lại tập hợp ở đây.
Đạo sĩ già mang theo các đạo sĩ thực tập của mình tiếp tục đi truyền giáo trong thôn (và khám bệnh cho thôn dân).
Cố Kinh Bạch định dẫn Lục Chỉ đi luyện cấp, tiện thể canh giữ hắn từng giây từng phút, tránh cho hắn lại đánh rơi thêm mắt xích, làm ra chuyện lạ đời nào khác.
Còn anh Hí…
Anh Hí hồn nhiên gia nhập đội ngũ này, hoàn toàn không cảm thấy trên đầu mình đang lóe lên một cái bóng đèn cực sáng. Anh ta còn tỏ ra rất thân thiện, nhiệt tình hiếu khách: “Càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn mà, hai cậu một người là mục sư một người là ma pháp sư, toàn máu giấy cả, nhất định sẽ cần một xe tăng máu dày như tôi tới chịu đòn kéo quái. Hầy, không cần phải cảm ơn đâu, người yêu của huynh đệ thì cũng là huynh đệ của tôi…”
Lục Chỉ: “…” Hắn không hề muốn cảm ơn một câu nào hết, chỉ muốn giết người thôi![Hết chương 73]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.