Chương trước
Chương sau
Ba nghìn năm trước, Bạch Ngọc Kinh, trận đại chiến với ma đạo vô cùng căng thẳng.
Tu sĩ hai bên dàn trận ở vị trí mạn bắc của núi Bất Chu, trận chiến mà mọi người hy vọng có thể đánh nhanh thắng nhanh đã phải đánh tổng cộng ba trăm năm, ai cũng kiệt sức, chỉ có thể chống đỡ nhờ chút hơi tàn cuối cùng.
May mắn thay, đại lão ở khắp các nơi đều đang hướng về một mục tiêu đó là ký hiệp định đình chiến trong một ngày không xa.
“Chỉ cần ma quân bệ hạ của chúng ta ra tay một lần nữa là có thể xử lý thằng cháu chắt Cố Thị không biết trời cao đất rộng kia!”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ là một tên phế vật suýt nữa toi mạng, có mặt mũi nào mà dám đứng ngang hàng với bệ hạ của chúng ta?”
Trong doanh trại của ma tu, một tên ma tướng béo ục ịch như ngọn núi nhỏ đang ôm một vò rượu luyện thành từ hồn phách con người, hưng phấn đổ vào miệng mình, tay run đến mức đổ tràn cả ra ngoài nhưng gã chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục thỏa sức tưởng tượng về tương lai cùng với một ma tu mặt nhện gầy gò. Bọn chúng đang nghĩ làm thế nào để sau khi giành chiến thắng có thể lấy được di thể của thánh quân Vật Ngã về làm vật tế, làm thế nào để đám tu chính đạo ngoan ngoãn như chó, và cũng nghĩ xem sau khi giành thắng lợi thì địa vị của mình ở ma cung sẽ tăng lên bao nhiêu.
“Tao muốn nói là… chuyện đó rất hiển nhiên, không phải sao? Vạn Cốt Quật chúng ta là phụ tá đắc lực của ma quân bệ hạ, xuất lực nhiều nhất, công to nhất, có tác dụng mấu chốt nhất, sau này địa vị của chúng ta đương nhiên sẽ tăng lên.” Tuy là cung chủ của Vạn Cốt Quật nhưng lại rất mập, chẳng hề mang lại chút cảm giác nào về “xương cốt” cả.
“Á à cái con lợn béo đáng chết này, nói khoác mà không biết ngượng nhỉ!?” Ma tu mặt nhện cười khẩy, tên này nói chuyện cực kỳ thích dùng thành ngữ: “Rõ ràng Thị Huyết Trại mới là trụ cột của chiến dịch lần này!”
Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng ném bát đá chậu quấn lại với nhau thành một cục đánh nhau, chiến tranh chưa kết thúc nhưng chỉ vì tranh công mà đã bắt đầu đấu đá nội bộ rồi.
Không thể không nói, phong cách này đúng là rất của ma tu.
Ma tu đã làm chủ Bạch Ngọc Kinh trong rất nhiều năm, số lượng ma tu nhiều đến mức không một ai nghĩ đến liệu tương lai có ngày nào đạo môn phát triển được hưng thịnh hay không.
Trong lúc bọn họ đang cãi nhau xem ngày mai sẽ dùng đầu của thánh quân Vật Ngã làm ghế ngồi của ai thì một vệt ánh sáng màu đỏ máu từ trên trời lao đến, hướng thẳng vào đầu của tên ma tướng to như núi thịt kia khiến da đầu gã xước xát một mảng lớn, thậm chí còn bắt đầu rỉ máu. Gã hoảng sợ đến mức ngã ngồi ra đất, tỉnh rượu hơn phân nửa. Trọng điểm không phải là ai suýt chút nữa xuyên một cái lỗ trên đầu gã mà là đối phương làm thế nào lúc ra tay, không một ai ở đây phát hiện ra được.
Một hồi lâu sau tên ma tướng mập mạp mới tìm về lại được giọng nói của mình: “Ai, ai, là ai!?”
Đương nhiên Lục Chỉ sẽ không thừa nhận là hắn làm, dù hắn rất muốn.
Khoảng thời gian Lục Chỉ để bạn nhỏ Cố Kinh Bạch ngồi trên cánh tay mình, ôm lấy y đồng thời dùng đọc file sống lại trôi qua chưa đầy một nén nhang.
Khi âm thanh vang lên sau lần nhấn thứ ba, bọn họ cùng nhau xuyên không, đất đai khô cằn biến mất, mặt trời lặn mặt trăng lên, Bạch Ngọc Kinh thuở vẫn còn sức sống tái hiện, linh khí quay về, các tu sĩ cũng quay về. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ giống như đang quan sát chiều dài lịch sử của cả một tinh cầu, điều duy nhất không thay đổi chính là bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, trước sau như một, lãng mạn đến mức khó mà tin nổi, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại mỗi mình họ.
Khi mọi thứ lắng xuống, nơi bọn họ đang đứng vẫn còn là một vùng đồng bằng màu mỡ.
Dưới chiến hỏa, sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, thi thể xếp chồng lên nhau, liên miên không dứt, cơ hồ còn đồ sộ hơn cả núi Bất Chu.
Trên trời là một vầng trăng, tuy bị mây đen che mất hơn nửa nhưng vẫn rất sáng.
Cố Kinh Bạch lấy ra hai chiếc mặt nạ trong nút áo không gian, một chiếc đang đeo trên mặt Lục Chỉ, chính là khuôn mặt giống y đúc ma quân Hỗn Độn, chiếc còn lại Cố Kinh Bạch đeo trên mặt mình. Bề ngoài của y bây giờ vẫn là thân thể nhân tạo, chính là dáng dấp của một đứa trẻ, sẽ không có ai nhận ra, y cũng cảm thấy phiên bản trẻ con này thoạt nhìn không tệ.
Để tránh rước về phiền phức không đáng có, Cố Kinh Bạch quyết định diễn cùng với Lục Chỉ, làm một đôi “không biết xấu hổ”.
Giọng nói của Cố Kinh Bạch, đến chính bản thân y lúc nghe mình nói cũng cảm thấy nổi hết cả da gà, nhưng Lục Chỉ lại không nói gì, chỉ mỉm cười mà thôi.
Thực tế, bây giờ Lục Chỉ nhìn cái gì cũng thấy ưng mắt, vì tâm trạng của hắn đang rất tốt. Hắn đang được cảm nhận đầy đủ sự mạnh mẽ của thân thể ma quân Hỗn Độn, phảng phất như không gì không làm được. Nó mang lại cho Lục Chỉ khả năng nhận biết mọi thứ trong đất trời, cũng mang lại sức mạnh cuồn cuộn không ngừng dâng trào, vết thương ở tim và tay chân bị tên trừ ma xuyên vào, linh lực cũng được điên cuồng hấp thu, tự động chuyển hóa thành ma lực rồi tự động khép lại.
Ma quân Hỗn Độn chính là một kẻ mạnh như vậy đấy, cho nên không có ai thực sự tiêu diệt được gã.
Trong lúc bọn họ đang chờ Thiên Đạo kiểm tra ý đồ xuất hiện, Lục Chỉ phát hiện một khu vực cách bọn họ khoảng mấy dặm, là nơi ma tu dựng trại đóng quân, cũng nghe được mấy câu nói linh tinh của hai tên ma tu say rượu.
Lục Chỉ nhất thời không nhịn được, thi triển phép thuật phóng đi một con dao găm màu đỏ máu, bay về phía đầu của một tên ma tướng.
Đối phương cách cái chết chỉ còn một bước nhỏ.
Cố Kinh Bạch vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mặt Lục Chỉ, kéo lực chú ý của hắn về phía mình: “Bây giờ em đang cảm nhận được sự tàn bạo, phẫn nộ, là những ảnh hưởng mà cơ thể này mang lại, anh sẽ giúp em khống chế nó, em cũng cố gắng tự kiểm soát, được không?”
Thiên Đạo đã trao đổi qua với Cố Kinh Bạch, làm rõ nhân quả trước sau, rất tự nhiên coi Cố Kinh Bạch là người đứng cùng chiến tuyến với mình. Nó muốn nhắc nhở Cố Kinh Bạch, một người bình thường tạm thời mượn dùng cơ thể của ma quân Hỗn Độn nhất định sẽ bị tâm ma làm nhiễu loạn, không dễ thoát được khỏi những ảnh hưởng tiêu cực.
Nhưng lại xảy ra một chuyện rất thần kỳ.
Cố Kinh Bạch chỉ cần nói một câu như vậy, một khắc sau, cảm xúc phẫn nộ kia gần như biến mất vô tung, trên khuôn mặt của Lục Chỉ lại xuất hiện nụ cười tươi đẹp như gió xuân ấm áp thức tỉnh vạn vật.
Hắn nói với Cố Kinh Bạch: “Được, vậy thì anh nhớ phải trông em đó.”
Cố Kinh Bạch gật đầu: “Ừ, đừng lo lắng.”
Thiên Đạo nghĩ thầm, tôi có thấy cậu ta lo lắng gì đâu, thậm chí còn tràn trề nhiệt huyết chuẩn bị gây sự kia kìa.
Lục Chỉ nghiễm nhiên trở thành người tiếp theo đi trên đại đạo sau ma quân, tự động nắm giữ quyền lợi được đối thoại trực tiếp với Thiên Đạo. Không ai nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, chỉ riêng hai người “âm thầm trao đổi” được với nhau mà thôi, hắn khó chịu hỏi Thiên Đạo: “Ngươi muốn chết đúng không?”
Thiên Đạo: QAQ
Thiên Đạo sợ hãi nên không dám lắm miệng nữa. Để tương lai có thể sống sót, nó không thể không nhịn nhục, cúi đầu trước những thế lực tà ác.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Lục Chỉ hỏi Cố Kinh Bạch, tuy lớp mặt nạ đã che đi mất biểu cảm trên mặt cả hai nhưng Lục Chỉ lại có một đôi mắt biết nói, hắn tin Cố Kinh Bạch cũng đọc hiểu được suy nghĩ của hắn.
Thiên Đạo: Khụ.
Sợ thì sợ nhưng Lục Chỉ mà dám làm trò ngoài giới hạn thì nó nhất định sẽ đập chết tên này.
Bấy giờ Lục Chỉ mới kinh ngạc phát hiện, lần này tuy rằng bọn họ không ai bị mất trí nhớ nhưng Cố Kinh Bạch lại biến thành trẻ con, đồng nghĩa với việc không thể yêu đương, hiện thực này thật đau đớn.
“Trước tiên đi xác nhận thử “anh” có trăm phần trăm giết chết được ma quân Hỗn Độn không.” Tính cách cẩn thận của Cố Kinh Bạch lần thứ hai login, liệu có hiệu ứng cánh bướm nào xuất hiện khi bọn họ xuyên không hay không, có thể ngăn chặn thì nhất định phải ngăn chặn ngay. Trước mắt mà nói, ma quân Hỗn Độn chính là tai họa ngầm lớn nhất của bọn họ.
Lục Chỉ gật đầu, dễ dàng mang theo Cố Kinh Bạch lên núi Bất Chu.
Làm ma quân thực sự quá tiện lợi.
Núi Bất Chu lúc này phần lớn toàn là địa bàn của đạo tu, chỉ có ngọn núi chính và một vùng rất nhỏ xunh quanh thuộc về ma tu, nơi có ma quân Hỗn Độn tọa trấn, cũng là nơi sắp nổ ra trận quyết chiến cuối cùng. Nếu thắng thì đạo tu sẽ sở hữu toàn bộ núi Bất Chu, nếu thua thì ma tu sẽ chấn chỉnh lại lực lượng, tiếp tục tổ chức những cuộc phản công quy mô lớn tiếp theo.
Đạo trường của Tọa Vong Tâm Trai nằm trên đỉnh Lăng Vân. Đỉnh Lăng Vân là một danh lam thắng cảnh tương đối nổi tiếng, có phong thủy khá tốt trong số mười vạn núi sâu của Bất Chu, bây giờ cũng đang được dùng làm đại bản doanh của đạo tu.
Dưới sự chỉ dẫn của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ thoải mái đi qua tầng tầng lớp lớp pháp trận, chui vào một nơi tưởng chừng như được phòng thủ vô cùng kín kẽ nhưng trên thực tế thì lại là đại bản doanh trăm nghìn lỗ hổng của đạo tu. Cố Kinh Bạch cau mày suốt một đường, năm đó y quả nhiên vẫn còn quá non nớt, một lòng chỉ muốn tiêu diệt ma quân Hỗn Độn, quên mất vấn đề những người dưới trướng của mình không được giám sát thì sẽ “tự do bung lụa” như thế nào.
May mắn là tình hình bên phía ma tu cũng gần gần tương tự, tất cả cùng mắc sai lầm, đạo tu may hơn nên giành được chiến thắng, không cần phải trả giá vì sơ suất của mình.
Mà bất kể là ma tu hay đạo tu đều có tên trong danh sách nghi phạm của Cố Kinh Bạch, trong số bọn họ chắc chắn có kẻ đã phá hủy Bạch Ngọc Kinh.
Thậm chí Cố Kinh Bạch còn cảm thấy phần trăm xuất hiện nội gián của bên đạo tu còn lớn hơn cả ma tu.
Bởi vì sau đó sẽ là kỷ nguyên đạo tu thống trị Bạch Ngọc Kinh, sở hữu một thân phận đạo tu có lợi hơn trong việc che đậy mưu đồ và dễ dàng hành động.
“Nhất định phải kiểm tra cẩn thận hết một lượt.” Cố Kinh Bạch dặn dò Lục Chỉ.
Sau đó, bọn họ quả thật đã phát hiện ra rất nhiều điểm khả nghi.
Ở trong buổi đêm đã chú định là sẽ có rất nhiều người không thể chợp mắt này, Diệp Tố của Huyền Thiên Tông là một ví dụ. Hắn không ngừng đi qua đi lại trong phòng, giống như là đang chờ đợi gì đó, hai chữ lo lắng viết hết lên trên mặt.
Nhưng mà ngẫm lại thì sắp đến trận đại chiến rồi, hắn lo lắng như vậy cũng không phải là sai, không phải tất cả tu sĩ đều giữ được dáng vẻ bình thản ngoài mặt, ít nhất là Diệp Tố không làm được. Tâm trạng của hắn đang không ổn định, điều này có liên quan rất lớn đến đạo mà hắn tu. Hắn cần phải tìm cách giữ bình tĩnh, tiếp tục kiên trì trên con đường mà mình đã chọn.
Chỉ là…
“Cái dáng vẻ này của gã giống y hệt có tật giật mình, không khác gì loại phản đồ tư thông với phe địch.” Lục Chỉ bắt đầu thuyết âm mưu, sở trường của hắn là hoài nghi cả thế giới, cộng thêm thân phận đáng ghét của Diệp Tố thì càng khỏi nói. Tuy rằng trước đó bọn họ chỉ trải qua giấc mộng của Thiên Đạo nhưng ai mà biết được trong đó có lẫn lộn phần sự thật nào hay không?
“Chắc không đến mức anh để cho Diệp Tố lén lút liên hệ với người ngoài ở ngay dưới mí mắt mình đâu.” Nhân vật “anh” mà Cố Kinh Bạch đang nhắc đến chính là phiên bản hồi còn trẻ của y ở nơi này – thánh quân Vật Ngã.
“Nhắc mới nhớ, bây giờ anh đang làm gì?”
“Nếu không có gì bất ngờ thì là đang từ chối Văn Nhân Vũ, không cho cậu ta đi theo trong trận đại chiến sắp tới.” Văn Nhân Vũ nâng kiếm quỳ trước cửa phòng, Cố Kinh Bạch lại cực kỳ kiên định, không muốn để Văn Nhân Vũ đi chịu chết cùng mình.
Lục Chỉ vốn định đề nghị Cố Kinh Bạch dẫn mình qua đó nhìn phiên bản trong quá khứ của y nghe vậy lập tức ngậm miệng, hắn thật sự không muốn cho Cố Kinh Bạch giáp mặt Văn Nhân Vũ một chút nào.
Việc Diệp Tố chờ đợi ai đó có khả năng là do Lục Chỉ nghĩ nhiều, Văn Nhân Vũ thì lại có tính uy hiếp rất rõ ràng.
Sau đó, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề nhưng lại không tìm được mấu chốt chân chính đặc biệt khả nghi nằm ở đâu, khi hai người chuẩn bị xuống núi thì bọn họ vừa vặn gặp được Cố Bồi Phong mặc toàn thân một bộ đồ đen đang mò lên đỉnh núi, lén lút lách mình vào phòng của Diệp Tố.
“Anh hoàn toàn không biết hai người bọn họ có qua lại với nhau.” Cố Kinh Bạch nheo mắt.
Huyền Thiên Tông là sư môn ngày xưa của Cố Thị, nhà họ Cố cũng là một gia tộc tu chân có tiếng, vẫn luôn giữ thế lực mạnh nhất trong Huyền Thiên Tông, chuyện Cố Bồi Phong quen Diệp Tố cũng không phải là chuyện không thể, chỉ là… bọn họ lại lén lút gặp nhau vào đêm trước trận đại chiến, nghĩ thế nào cũng thấy rất không bình thường.
Cố Kinh Bạch quyết định nảy sinh lòng dạ tiểu nhân một lần, bảo Lục Chỉ lén đi theo xem thử rốt cuộc nguyên nhân mà Diệp Tố và Cố Bồi Phong hẹn gặp nhau lúc đêm hôm khuya khoắt là gì, sau đó, bọn họ thấy…
Hai người kia đang vụng trộm yêu đương.
“Hờ…” Cố Kinh Bạch cảm thấy mình hồi đó đúng là đã thật sự bỏ qua rất nhiều thứ.
Lục Chỉ thì ngược lại, có vẻ hắn rất thích cái trò đi nghe lén này, cuối cùng cũng coi như yên lòng.
Trước khi đi, Cố Kinh Bạch quyết định nay mai sẽ gửi một cái mũ xanh cho Lý Phủ, là loại mũ màu xanh lục chính tông đặt trong một cái hộp quà xinh đẹp, nhắc nhở Lý Phủ một phen, coi như trả lại ân tình danh sách quà tặng từ hôn phong phú của Lý Phủ năm đó.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, trận quyết chiến cuối cùng đã bắt đầu.
Dưới chân ngọn núi chính của núi Bất Chu, đạo tu và ma tu lao vào đánh nhau, chướng khí ngập tràn khiến người ngoài rất khó nhận biết được tình hình cụ thể của trận chiến. Cố Kinh Bạch phiên bản trẻ tuổi một thân một mình xách theo cây cung tự tin hăng hái, lại không ngờ rằng lát nữa mình sẽ chôn xương ở nơi này cùng với ma quân Hỗn Độn.
Trong lòng bọn họ âm thầm hiểu rõ lần này chính là kết cục, chỉ có điều cả hai đều tin rằng đối phương mới là kẻ chết, còn mình là người sống.
Mái tóc đen dài của ma quân Hỗn Độn tung bay trong gió, khóe môi nhếch lên ngạo mạn: “Chúng ta vốn có thể làm bạn bè, là do ngươi không muốn từ bỏ đại đạo Vật Ngã.”
Cố Kinh Bạch phiên bản tuổi trẻ mặt không cảm xúc nói: “Vậy sao người chuyển sang tu đạo khác không phải là ngươi?”
Chặn đại đạo của kẻ khác giống như thù giết cha giết mẹ, còn rảnh rỗi nói nhảm nhiều vậy làm gì? Cố Kinh Bạch trẻ tuổi căn bản không muốn phí lời với ma quân Hỗn Độn, trực tiếp giương cung kéo dây, bắn đi mũi tên đầu tiên.
Lục Chỉ không dám tới gần, dù sao bên đó cũng đang có hai thánh quân, bọn họ sẽ dễ phát hiện ra hắn. Hắn chọn một nơi không xa không gần, mang theo Cố Kinh Bạch cùng ngồi xem bộ phim điện ảnh 3D thần ma đại chiến, cảm nhận được sự kịch liệt dời non lấp biển, cũng chuẩn bị xông lên hỗ trợ bất cứ lúc nào nếu bên kia gặp tình huống bất trắc.
Nhưng kết quả lại vô cùng bình thường, hai ngày sau, trận chiến này cũng đi tới kết thúc, bất kể là Cố Kinh Bạch của quá khứ hay hiện tại đều vô cùng vững vàng đáng tin cậy, y nói muốn phong ấn ma quân Hỗn Độn thì y nhất định sẽ làm được.
Giữa mưa tên đầy trời, ánh mắt của ma quân Hỗn Độn xuất hiện một tia kinh ngạc ngắn ngủi, hình như gã rất muốn nói gì đó nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Toàn bộ tám mũi tên đều bắn trúng trái tim của ma quân Hỗn Độn, cả người gã bị găm vào đỉnh núi Bất Chu, máu tươi trào ra nhiễm đỏ vạt áo, đỏ cả khu vực đất đá xung quanh. Cố Kinh Bạch tuổi trẻ thì nắm trong tay cây cung Hỏa Hồng của mình ngã xuống khỏi đỉnh núi, khung cảnh thê lương nhưng tráng lệ. Còn bản thân Cố Kinh Bạch hiện tại thì căn bản không để ý gì tới tình cảnh của mình ở bên kia mà trong đầu y chỉ đang không ngừng nhớ lại dáng vẻ kinh ngạc trước khi chết của ma quân Hỗn Độn.
Trông không giống như ma quân Hỗn Độn không ngờ Cố Kinh Bạch lại đánh chết được mình mà giống như ma quân Hỗn Độn đã chuẩn bị phương án dự phòng gì đó nhưng phương án đó lại hoàn toàn không phát huy tác dụng.
Cho nên, phương án dự phòng của ma quân Hỗn Độn đến cùng là cái gì?
“Đợi bọn họ rút đi hết chúng ta lên đỉnh Bất Chu điều tra thử.” Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ không hẹn mà gặp đồng thời mở miệng, cuối cùng cũng có được một chút ăn ý.
Lục Chỉ cong mắt cười, bộ dạng rất chi là vui vẻ.
Và chữ đợi này của bọn kéo dài trong suốt mười ngày sau đó.
Sau khi thánh quân Vật Ngã đánh thắng ma quân Hỗn Độn, ma tông lập tức giơ tay đầu hàng, bởi vì những người dưới trướng thánh quân bên đạo tu phong tỏa tin tức thánh quân Vật Ngã rơi xuống từ đỉnh núi và mất tích, thân là đệ tử thân truyền của thánh quân Vật Ngã, Văn Nhân Vũ tự giác gánh trách nhiệm của ngọn cờ đầu, ra sức ổn định nhân tâm, còn ma tông bên kia không chỉ mất đi người có lực chiến mạnh nhất mà còn không tìm được ma tôn Cư Tư, người chỉ đứng sau ma quân Hỗn Độn tới chủ trì đại cục, lớp phòng ngự cũng theo đó mà sụp đổ.
Một số ma tu có lý trí hoặc là đầu hàng hoặc là chạy, một số ma tu không có lý trí… chính là đối tượng mà nhóm đạo tu “quét sạch” trong mười ngày này, cùng nhau làm việc, rất nhanh đã xong.
Các chưởng môn, trưởng lão của đạo tu thì đang họp bàn nhau, thảo luận nên làm cách nào để tìm ra được di thể của thánh quân Vật Ngã.
Dưới chân đỉnh núi chính của núi Bất Chu toàn là khí độc của ma tôn Bệnh Ôn – một kẻ dưới trướng ma quân Hỗn Độn phóng ra. Sau khi bại trận ma tôn Bệnh Ôn đã bỏ chạy, đến nay không rõ tung tích, bên đạo tu muốn xua tan hết những khí độc này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Không chỉ là vấn đề tập trung nhân lực vật lực mà là nếu muốn thâm nhập vào vùng khí độc này rất có khả năng sẽ chết người, nhưng bọn họ lại nhận được tin báo xác suất nơi này có di thể của thánh quân Vật Ngã rất cao.
Đương nhiên, không ai dám nói thẳng với Văn Nhân Vũ là chi bằng chúng ta tạm thời từ bỏ việc tìm di thể sư tôn của ngươi, tập trung tận hưởng những khoản bồi thường và cống nạp của ma tu trước đã.
Nhưng khuôn mặt của bọn họ lại đang nói lên điều đó.
Cố Kinh Bạch cố ý nói Lục Chỉ đi đường vòng, quan sát từng lều trại ở đại bản doanh của đạo tu. Văn Nhân Vũ bận đến sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn cắn răng xử lý mọi chuyện đâu ra đấy ngay ngắn cẩn thận.
Sau thánh quân Vật Ngã, hắn chính là người đứng đầu chính đạo.
Và hắn đã làm được rất tốt, còn tốt hơn cả những gì Cố Kinh Bạch tưởng tượng, đúng là không ai không thể rời khỏi ai.
“Không ra gặp cậu ta à?”
“Bây giờ anh xuất hiện thì sự rời đi của anh sẽ thành dã tràng xe cát, mà anh… rất có thể sẽ lại rời đi một lần nữa.” Tổn thương gấp bội là chuyện tối kỵ, Cố Kinh Bạch nói xong, bảo Lục Chỉ đưa mình rời khỏi đây.
Trước khi đi, bọn họ lại tình cờ hóng hớt được câu chuyện tình tay ba máu chó của Cố Thị, Cố Bồi Phong và Lý Phủ.
“Đúng, tôi thích cậu ấy.” Diệp Tố thừa nhận với Lý Phủ, bọn họ chỉ mới đính hôn, chưa chính thức thành thân, mà dù cho có thành thân đi nữa thì cũng có đầy tu sĩ ngoại tình. Diệp Tố chưa từng thích Lý Phủ, dù cho không có Cố Bồi Phong thì cũng sẽ có người khác.
Cố Bồi Phong là một kẻ vô dụng, chỉ biết sợ hãi chứ không dám phát biểu bất cứ câu gì, cố gắng thể hiện một ánh mắt không chịu khuất phục là đủ rồi. Lý Phủ có thể phản bội người anh trai Cố Thị của cậu ta thì tại sao Diệp Tố không thể phản bội Lý Phủ cơ chứ?
“Đương nhiên tôi sẽ không ngăn cản cậu đi tìm tình yêu đích thực, tôi còn đang muốn cảm ơn cậu đây.” Dứt lời, Lý Phủ nhếch môi cười khẩy, cầm thẻ ngọc có ghi lại giọng nói của Diệp Tố tìm tới Huyền Thiên Tông, không chút do dự dựa vào đó đòi Huyền Thiên Tông và nhà họ Cố đền bù một số tiền cực lớn.
Cố Kinh Bạch: Được rồi, nghĩ cũng thoáng lắm.
Lục Chỉ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Đến tình cảm cũng coi thành một thứ để buôn bán đổi chác, em không biết anh thấy thế nào nhưng nếu là em thì em nhất định sẽ liệt loại người này vào danh sách tuyệt đối không qua lại.”
Cố Kinh Bạch:???
*
Đỉnh núi chính của núi Bất Chu là một nơi có linh khí đặc thù, bất kể là ai cũng không thể bay thẳng lên trên mà chỉ có thể từng bước từng bước đi bộ lên, mà ở dưới chân núi bây giờ đâu đâu cũng toàn là khí độc màu tím đen, chạm vào lập tức sẽ bị thương, không chết thì cũng tàn tật. Đối với nhiều tu sĩ mà nói thì chẳng ai muốn tiếp cận đỉnh núi Bất Chu vào lúc này cả.
Chỉ có Lục Chỉ đang sử dụng cơ thể của ma quân Hỗn Độn là cảm thấy dễ dàng đi qua được.
Nhưng mà Lục Chỉ lại phải bảo vệ cả Cố Kinh Bạch, thao tác ban đầu không quá thuần thục nên vô cùng miễn cưỡng, làm rơi mất cái mặt nạ, may là vẫn giữ lại được áo choàng.
Hai tay Cố Kinh Bạch ôm cổ Lục Chỉ, nhỏ giọng nói: “Trước đây anh cho rằng chuyện này rất kỳ lạ.”
“Cái gì kỳ lạ?”
“Chuyện dựa vào người khác.” Chưa bao giờ Cố Kinh Bạch dựa dẫm vào ai khác ngoại trừ chính bản thân mình, cho dù là trợ lý AI cũng chỉ đưa đến một máy phụ với tác dụng hỗ trợ, y đã quen với việc tự mình bận tâm tất cả mọi chuyện. Khi Cố Kinh Bạch nói mình sẽ sử dụng cơ thể nhân tạo ở kỳ trúc cơ này quay trở lại quá khứ, nội tâm của y phức tạp hơn nhiều so với những gì biểu hiện ra ngoài, đặc biệt là sau khi biện pháp để Lục Chỉ sử dụng thân thể của ma quân Hỗn Độn ra lò, Cố Kinh Bạch càng không biết phải làm sao.
Mà những ngày qua cùng nhau đi lại, cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng ý thức được thực ra thứ đáng sợ kia chỉ là tưởng tượng của mình mà thôi, thỉnh thoảng dựa dẫm một chút vào người khác cũng không chết được.
Thậm chí còn có một chút vui vẻ.
Không phải là bởi vì dựa vào người khác mà là vì người y dựa vào là Lục Chỉ.
Cố Kinh Bạch cũng nói thẳng ra: “Anh rất vui khi được đi cùng em.”
“Kể cả khi em có thể sẽ làm hỏng mọi thứ?”
“Cho dù cuối cùng em thật sự làm hỏng đi chăng nữa…” Cố Kinh Bạch cười nói, “Chỉ cần chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, cùng sửa lại sai lầm này thì đối với anh cũng không có gì đáng sợ.”
Lần này Lục Chỉ hiếm thấy không thể hiện niềm vui ra mặt, đôi tay hắn ôm Cố Kinh Bạch tăng thêm mấy phần sức lực: “Có chuyện này… em…” Lục Chỉ nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Kinh Bạch, quyết định để chờ quay lại không gian mười chiều rồi nói tiếp, “Chúng ta trở về rồi thảo luận tiếp được không? Cho em một cơ hội.”
Cố Kinh Bạch trầm mặc.
Lục Chỉ lúng túng nở nụ cười: “Ặc, em nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, anh đừng…”
“Em có biết là em đang nói gở không?” Cố Kinh Bạch yếu ớt ngắt lời Lục Chỉ, không phải là y không đồng ý mà là: “Cái gì mà đợi về nhà rồi kết hôn, những nhân vật nói ra lời này trăm phần trăm không thể trở về được nữa.”
Bấy giờ khuôn mặt của Lục Chỉ mới sáng sủa lên, hóa ra là vì cái này, chỉ vì cái này thôi thì tốt rồi.
“Nhưng mà anh bằng lòng tin tưởng em một lần, chúng ta nhất định sẽ thành công.” Cố Kinh Bạch cũng đáp lại Lục Chỉ bằng một nụ cười, “Đúng không?”
“Đúng!”
Cuối cùng Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ cũng lên được tới đỉnh Bất Chu, nhìn thấy ma quân Hỗn Độn bị đóng đinh ở đó. Gã như một con diều rách hoặc là một cái khinh khí cầu bị xì hơi, “khua tay múa chân” giữa gió trời lạnh lẽo, thổi rồi lại thổi, ngoại trừ cảm giác tự do phóng túng ra thì còn có tôn nghiêm cuối cùng của gã.
Lục Chỉ tung chưởng, tạo ra một dãy bậc thang đi tiếp lên trên, ôm theo Cố Kinh Bạch, từng bước từng bước đi tới trước mặt ma quân Hỗn Độn, xác định đối phương thực sự đã tử vong, là chết một cách triệt để.
Nhưng…
Vấn đề chính là ở chỗ này, một khoảng thời gian chỉ mười ngày, hồn phách của ma quân Hỗn Độn đã hoàn toàn tiêu tán.
Bọn họ chưa kịp làm gì thì nghe thấy tiếng động huyên náo truyền đến, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy một nhóm ma tu điên cuồng máu me khắp người, trúng độc không nhẹ kiên trì trèo lên đỉnh núi Bất Chu để kiểm tra tình trạng của ma quân Hỗn Độn, cả đám đồng loạt quỳ xuống dưới chân Lục Chỉ.
“Tôi biết ngay mà, biết ngay mà, bệ hạ không thể chết được!”
“Ma quân bệ hạ, pháp lực vô biên!”
“Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ aaaa —!”
Từ góc nhìn của nhóm ma tu đang khóc lóc kia mà nói, tình hình bây giờ là ma quân của bọn họ vẫn còn sống, đang chuẩn bị đi xuống từ đỉnh Bất Chu, cầu thang cũng đã dựng xong.
Lục Chỉ: “…” Fuck!
Cố Kinh Bạch cũng không biết phải hình dung cái vận khí kỳ cục này của Lục Chỉ như thế nào, trước đó bọn họ định rời khỏi đại bản doanh của ma tu cũng tình cờ ăn được một quả dưa tình tay ba máu chó to bự mà không bị ai phát hiện. Bây giờ bọn họ chỉ tới kiểm tra cơ thể của ma quân Hỗn Độn thôi mà Lục Chỉ cũng bị đông đảo ma tu chặn lại ở đỉnh Bất Chu, nhận lầm thành ma quân.
Chủ yếu nhất chính là những ma tu này còn thích não bổ mù quáng.
“Bệ hạ đang ôm ai vậy?”
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là con trai của ma quân, thiếu điện hạ của chúng ta đó!”
“Ma quân của chúng ta có con trai!?”
“Rất nhiều bậc vĩ nhân có thể tự mình mang thai mà, tại sao ma quân của chúng ta lại không thể? Ma quân của chúng ta không gì không làm được!”[Hết chương 53]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.