Cố Kinh Bạch thật sự hoàn toàn không thể get được ngụ ý của Lục Chỉ, bởi vì căn bản y không hề nghĩ theo hướng đó. Trước đó, Cố Kinh Bạch còn không quên đùa Lục Chỉ: [Em nói rõ hơn được không? Tại sao trong chuông Trường Nhạc Vị Ương lại không có Lư Sơn Thải Vân?] May mà Cố Kinh Bạch lại phát hiện được một đầu mối khác, nhận ra rằng sau khi Lục Chỉ lưu lạc đến thế giới tu chân này, có thể đã mượn ký ức của trợ lý nhỏ AI lưu trong bộ nhớ máy phụ ở Bạch Ngọc Kinh, đồng thời điều khiển sói ma biến nó thành “thân thể” để tiện hành động bên ngoài. Không thể không nói, người như Lục Chỉ chỉ cần muốn là có thể điều khiển tất cả, con người, tang thi thậm chí ngay cả khí cụ đã có linh trí, thật sự trâu bò đến quá lố. Lục Chỉ không dám tin rằng vậy mà Cố Kinh Bạch lại không hiểu được lời nhắc nhở của hắn, nhưng đã không còn biện pháp nào khác, chỉ đành tiếp tục kiên trì, nhắc nhở thêm một câu: [À thì… là bởi vì Lư Sơn Thải Vân luôn di chuyển. Lúc trước hắn đúng là ở trong chuông Trường Nhạc Vị Ương, sau đó lại ngụ trong kiếm Vấn Quân, hiện tại hắn đã đi tới Thập Niên Sinh Tử cảnh rồi! Đúng rồi, là Thập Niên Sinh Tử cảnh!] Cố Kinh Bạch… hoàn toàn không lĩnh hội được tinh hoa bên trong: [Được, anh tin em một lần nữa.], sau đó quay đầu, Cố Kinh Bạch gửi lời nhắn cho Văn Nhân Vũ, bày tỏ rằng mình muốn có Thập Niên Sinh Tử cảnh. Cho tới bây giờ, Cố Kinh Bạch vẫn chưa hiểu được rốt cuộc dị năng của Lục Chỉ là cái gì. Vì vậy, Cố Kinh Bạch và một đại sư luyện khí mà y quen lúc đó, phối hợp thêm một vài thủ đoạn đặc thù của Bạch Ngọc Kinh, luyện chế một phần máy phụ của trợ lý nhỏ AI — cũng chính là bộ nhớ của nó, thành một bao mũi tên thực thể duy nhất cho Cố Kinh Bạch ở thế giới này. Quay về việc chính, lúc Cố Kinh Bạch chuẩn bị tới Bạch Ngọc Kinh chấp hành nhiệm vụ nghịch tập thì vẫn còn là lính mới, Cục quản lý Thời Không sẽ trang bị cho mỗi người mới một máy phụ của trợ lý phù hợp với thế giới không gian chiều thấp, trợ giúp bọn họ lúc thi hành nhiệm vụ. Thập Niên Sinh Tử cảnh. Nói cách khác thì chính là bảo mẫu. Đến cùng thì lúc nào mới có chuyển biến đây? — Chúng ta phải chạy trốn thôi. Đến tận khi nhân viên này có thể không cần máy phụ trợ giúp nữa, chỉ dựa vào viễn trình nhắc nhở là có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách độc lập thì bọn họ mới xem như hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ “bé con được bao bọc”. , Lần đầu tiên Cố Kinh Bạch gặp phải ma quân Hỗn Độn, y còn bắn tên khiến gã bị thương, hai người họ lúc đó đang cùng truy đuổi một con ma thú thượng cổ xổng chuồng làm loạn, cuối cùng có làm có chịu, Cố Kinh Bạch nhường con ma thú kia cho ma quân Hỗn Độn. Cho dù là Cố Kinh Bạch, cũng từng có lúc “bé con” như vậy. Không ai ngờ rằng sau này họ lại đi đến bước đường không chết không thôi. Cố Kinh Bạch nghe xong, gọi thẳng người trong nghề lại. Nhưng mang theo máy phụ xuyên đến các thế giới thì tất nhiên sẽ kéo theo chuyện phải sắp xếp một thân phận thích hợp cho máy phụ. Khác với máy quay hoàn toàn không bị người ở dị giới nhìn thấy, nó không thể tự ẩn mình được, hơn nữa còn cần được bổ sung năng lượng đúng giờ. Bởi vì lúc mấu chốt mỗi máy phụ có thể hóa thân thành tấm chắn bảo vệ, năng lực cực hạn là một đổi một, đem lại cơ hội trốn thoát cho những nhân viên mới. Khi lựa chọn vật dẫn cho máy phụ của mình, nhân viên mới thường sẽ chọn những thứ như bùa hộ mệnh, điện thoại di động, máy tính, loại có thể mang theo bên người. Khi lựa chọn vật dẫn cho máy phụ của mình, nhân viên mới thường sẽ chọn những thứ như bùa hộ mệnh, điện thoại di động, máy tính, loại có thể mang theo bên người. Chuông Trường Nhạc Vị Ương. Để phong ấn ma quân Hỗn Độn, Cố Kinh Bạch và trợ lý nhỏ AI đã thương lượng rất nhiều biện pháp, trận pháp, bùa chú của Bạch Ngọc Kinh, bom mìn, thiết bị đọc file của không gian mười chiều… tất cả những thứ họ có thể nghĩ ra, có thể dùng được đều dồn hết vào chiến dịch này, nhưng bọn họ vẫn không thể đảm bảo trăm phần trăm là sẽ phong ấn hoàn toàn được ma quân Hỗn Độn trên dãy núi Bất Chu. Anh lính mới Cố Kinh Bạch lại lợi dụng quy định này đến cực hạn, y xin phép cấp trên chế tạo máy phụ thành một món vũ khí có thể giúp ích cho bản thân, cấp trên đồng ý. Cá, mắc câu rồi. Hắn đúng là một thiên tài! Cho nên, thật ra bộ nhớ máy phụ của trợ lý nhỏ không phải là một thể hoàn chỉnh mà bị phân làm mười hai mảnh. Có tám mảnh đang ở trong trái tim ma quân, còn bốn mảnh khác bị ma quân Hỗn Độn đánh bay không biết rơi xuống nơi nào, nhưng nhất định là vẫn đang ở trong địa giới núi Bất Chu. Từ sau sự kiện Cố Kinh Bạch, nhìn chung tất cả máy phụ của lính mới đều biến thành vũ khí. Cố Kinh Bạch là đơn hỏa linh căn, những mũi tên bình thường khác của y đều do linh hỏa bản mệnh biến thành. Linh hỏa của Cố Kinh Bạch có được sau khi y thu phục Hồng Liên nghiệp hỏa. Không có người, nghiệp hỏa không được linh lực cuồn cuộn cung dưỡng, tất nhiên cũng sẽ biến mất. Chuông Trường Nhạc Vị Ương mới chỉ là bắt đầu. Vật dẫn của máy phụ trợ lý nhỏ AI năm đó tại Bạch Ngọc Kinh là một cây cung toàn thân màu đỏ choét, đường cong ưu mỹ, tầm bắn cực xa. Cố Kinh Bạch có thể hóa linh lực thành mũi tên, mỗi lần bắn ra có thể thiêu cháy cả nhân gian trong nghiệp hỏa. Cho tới bây giờ, Cố Kinh Bạch vẫn chưa hiểu được rốt cuộc dị năng của Lục Chỉ là cái gì. “Đó là đương nhiên, người đáng được nhận những thứ tốt nhất.” Văn Nhân Vũ nói vậy. “Không tò mò ta là ai à?” Ma quân hỏi y. Cố Kinh Bạch lựa chọn cải trang máy phụ thành cây cung, một mặt là bởi y không những biết bắn cung mà còn bắn rất tốt là đằng khác, thậm chí từng giữ chức quán quân bộ môn bắn cung trong thế vận hội của không gian mười chiều; mặt khác thì bởi vì bản thân máy phụ có năng lực giải toán tối ưu, có thể giúp Cố Kinh Bạch khóa chặt mục tiêu một cách chuẩn xác, lần theo quỹ tích cho đến khi bắn được vào người đối thủ mới thôi. Thân thể của ma quân Hỗn Độn cực kỳ đặc biệt, từ thời thiên địa sơ khai, do Bàn Cổ đã từng dùng một búa đánh tan ba nghìn ma thần hỗn độn đúc nóng mà thành, ngay cả Thiên Đạo cũng không làm gì được cơ thể gã. Nếu như không có Cố Kinh Bạch, ma quân Hỗn Độn sẽ là người duy nhất thành thánh ở Bạch Ngọc Kinh. Bạch Ngọc Kinh lưu truyền rất nhiều chuyện thần thoại xưa, khi bàn đến đấu pháp của thánh quân Vật Ngã đều không thể không nhắc đến cây cung không rõ nguồn gốc mà uy lực kinh người này. Năm đó y săn bắn dưới ánh trăng, dáng vẻ tiêu dao cùng bóng cung khảm sừng trở thành hình tượng gần với thần nhất của không ít người. Cố Kinh Bạch nhanh chóng lôi theo “người cha” fake của y rời sân khấu, y sợ nếu bản thân cứ tiếp tục đứng đây thì sẽ lại gây thêm chuyện mất. Trong tiếng gió rít gào, dây cung kéo căng, mũi tên bốc lên nghiệp hỏa phá không mà đến, thế như chẻ tre. Cố Kinh Bạch: “…” Lần đầu tiên Cố Kinh Bạch gặp phải ma quân Hỗn Độn, y còn bắn tên khiến gã bị thương, hai người họ lúc đó đang cùng truy đuổi một con ma thú thượng cổ xổng chuồng làm loạn, cuối cùng có làm có chịu, Cố Kinh Bạch nhường con ma thú kia cho ma quân Hỗn Độn. Chuyện này nghe qua sặc mùi cố tình gây sự. Khi ấy quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Không ai ngờ rằng sau này họ lại đi đến bước đường không chết không thôi. Cố Kinh Bạch lắc đầu, nói với Tô Lâu: “Tên đang đứng trong điện kia có lẽ không phải Lý Phủ mà tôi biết.” Thực ra Cố Kinh Bạch và ma quân Hỗn Độn không có ân oán gì, chỉ là hình thức tu đạo và tu ma khác nhau, nhưng chuyện này cũng không đến mức khiến họ nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết. Phiền phức bắt đầu khi bọn họ lần lượt thành thánh, cả hai ý thức được đạo của mình và đối phương là tương phản lẫn nhau, ma quân Hỗn Độn muốn tịnh tiến thêm bước nữa trên con đường tu luyện, gã nhất định sẽ lạnh lùng hạ sát Cố Kinh Bạch, hoặc nói cách khác chính là hoàn toàn cắn nuốt Cố Kinh Bạch. “Đúng là hồ đồ!” Văn Nhân Vũ quả nhiên không đồng ý, chẳng qua hắn lấy lý do là, “Thập Niên Sinh Tử cảnh quá nguy hiểm, sư tôn, thứ này không thích hợp với tu vi hiện tại của người. Nếu người muốn nhanh tăng tu vi, con có rất nhiều biện pháp — biện pháp an toàn hơn — để trợ giúp người. Nếu như người nhất định muốn vào bí cảnh, con còn có một bí cảnh khác, có thể để người của con vào trước tra xét hiểm nguy, con cũng sẽ áp chế tu vi đi rèn luyện cùng người.” “Có tiện cho ta vào trong không?” Quay về việc chính, lúc Cố Kinh Bạch chuẩn bị tới Bạch Ngọc Kinh chấp hành nhiệm vụ nghịch tập thì vẫn còn là lính mới, Cục quản lý Thời Không sẽ trang bị cho mỗi người mới một máy phụ của trợ lý phù hợp với thế giới không gian chiều thấp, trợ giúp bọn họ lúc thi hành nhiệm vụ. Còn Cố Kinh Bạch vì lý do tự vệ, chỉ đành nghĩ biện pháp phong ấn ma quân Hỗn Độn. Một đêm, cửa sổ căn phòng mà Cố Kinh Bạch đang ở bị một hòn đá nhỏ từ bên ngoài bay tới đập ra một vết rách nhỏ, ánh trăng thẳng tắp xuyên vào. Ma quân đeo mặt nạ ác quỷ lặng yên không tiếng động xuất hiện ở chỗ vết rách. Nói thật là có hơi dọa người, nhưng Cố Kinh Bạch cũng hiểu rằng có lẽ chuyển biến mà y chờ đợi đã đến rồi. Không phải là không muốn giết mà là không giết được. Cuối cùng vẫn là Tô Lâu không chịu nổi trước, thử thương lượng với con trai: “Chúng ta thu tay lại đi.” Diệp Tố quá thảm, mà không, mấy ngày qua, Lý Phủ, Văn Nhân Vũ, có ai là không thảm đâu? Bọn họ bị Cố Kinh Bạch sai bảo đến xoay mòng mòng, rồi từng người từng người lại tỏ ra thấp kém trước mặt Cố Kinh Bạch, cho dù y có làm gì thì bọn họ cũng không tức giận. Dù rằng đây chỉ là một phương thức bán thảm nhưng Tô Lâu tình nguyện ra mặt để ngăn cản bọn họ tiếp tục đâm đầu. Kiếm Vấn Quân. Thân thể của ma quân Hỗn Độn cực kỳ đặc biệt, từ thời thiên địa sơ khai, do Bàn Cổ đã từng dùng một búa đánh tan ba nghìn ma thần hỗn độn đúc nóng mà thành, ngay cả Thiên Đạo cũng không làm gì được cơ thể gã. Nếu như không có Cố Kinh Bạch, ma quân Hỗn Độn sẽ là người duy nhất thành thánh ở Bạch Ngọc Kinh. May mà Cố Kinh Bạch lại phát hiện được một đầu mối khác, nhận ra rằng sau khi Lục Chỉ lưu lạc đến thế giới tu chân này, có thể đã mượn ký ức của trợ lý nhỏ AI lưu trong bộ nhớ máy phụ ở Bạch Ngọc Kinh, đồng thời điều khiển sói ma biến nó thành “thân thể” để tiện hành động bên ngoài. Không thể không nói, người như Lục Chỉ chỉ cần muốn là có thể điều khiển tất cả, con người, tang thi thậm chí ngay cả khí cụ đã có linh trí, thật sự trâu bò đến quá lố. Khi ấy quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Để phong ấn ma quân Hỗn Độn, Cố Kinh Bạch và trợ lý nhỏ AI đã thương lượng rất nhiều biện pháp, trận pháp, bùa chú của Bạch Ngọc Kinh, bom mìnCá, mắc câu rồi.Ghép một số chữ trong đó chính là — ma, quân, chưa, chết! Nhất định là y sẽ hiểu ngay thôi!, thiết bị đọc file của không gian mười chiều… tất cả những thứ họ có thể nghĩ ra, có thể dùng được đều dồn hết vào chiến dịch này, nhưng bọn họ vẫn không thể đảm bảo trăm phần trăm là sẽ phong ấn hoàn toàn được ma quân Hỗn Độn trên dãy núi Bất Chu. Lúc tiếp nhận hộp ngọc đựng thuốc, lòng bàn tay Tô Lâu đầy mồ hôi, cậu cảm giác nếu như ánh mắt giết người của Diệp Tố có thể hóa thành lưỡi dao thì hiện giờ cậu đã chết mười lần rồi. Ngay tại lúc này, trợ lý nhỏ AI nêu ý kiến, hay là dùng máy phụ của nó để làm vật phong ấn: [Dù máy phụ có bị làm sao đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến máy chủ của em, hay là cứ để nó phát huy nốt chút công dụng còn lại đi.] “Văn Nhân Vũ bị ta phái người dẫn vào một bí cảnh để đi tìm cái gì mà lông đuôi thần thú cho ngươi, đây là cơ hội duy nhất để chạy khỏi nơi này.” Nhưng hắn vẫn vui vẻ đưa Mộng Trang Chu cho Cố Kinh Bạch: “Ngươi thích không?” Vì vậy, Cố Kinh Bạch và một đại sư luyện khí mà y quen lúc đó, phối hợp thêm một vài thủ đoạn đặc thù của Bạch Ngọc Kinh, luyện chế một phần máy phụ của trợ lý nhỏ AI — cũng chính là bộ nhớ của nó, thành một bao mũi tên thực thể duy nhất cho Cố Kinh Bạch ở thế giới này. Ngày thứ mười sau khi Cố Kinh Bạch mở miệng đòi quà, thánh vật của phượng tộc đặt trong một cái hộp nạm đầy bảo thạch cực kỳ hoa lệ, được Lý Phủ tự mình nâng đến trước mặt Cố Kinh Bạch. Trông họ Lý có vẻ rất chi là thâm tình, biểu lộ bộ dáng “khi đó nếu biết trước thì ta đã không làm như vậy”, dường như cho dù Cố Kinh Bạch có trả thù thế nào chăng nữa thì anh ta cũng không oán không hối. Cố Kinh Bạch là đơn hỏa linh căn, những mũi tên bình thường khác của y đều do linh hỏa bản mệnh biến thành. Linh hỏa của Cố Kinh Bạch có được sau khi y thu phục Hồng Liên nghiệp hỏa. Không có người, nghiệp hỏa không được linh lực cuồn cuộn cung dưỡng, tất nhiên cũng sẽ biến mất. Trên đầu tên còn có hàng đống bùa chú rắc rối cùng khóa phong ấn, chỉ bản thân Cố Kinh Bạch mới có thể nhổ những mũi tên này ra khỏi người ma quân Hỗn Độn. “Bởi vì ngươi chỉ là thánh quân Vật Ngã tái thế, không phải thánh quân Vật Ngã thật.” Mặc kệ sự hiểu ngầm giữa Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch có thật hay không, ngược lại, sự hiểu ngầm giữa Tô Lâu và con trai chính là ván đã đóng thuyền. Cậu gật đầu một cách kiên định: Tôi hiểu rồi, hiểu hết rồi. Con trai cậu quả nhiên không muốn ngơ ngác tiếp tục chờ đợi ở Tọa Vong Tâm Trai nên mới nháo loạn như vậy. Vấn đề duy nhất là bọn họ làm như vậy, liệu có đường lui nào không? Nhưng mũi tên được luyện từ máy phụ của trợ lý nhỏ thì lại khác, máy phụ có thể tự động tìm kiếm và hấp thu năng lượng, lại còn luôn luôn nhớ tới sứ mệnh phong ấn ma quân. Khi đó người bạn đại sư luyện khí của Cố Kinh Bạch đã luyện chế cho y tổng cộng mười hai mũi tên. Bề ngoài trông chúng không khác gì so với những mũi tên tạo ra từ linh hỏa bản mệnh của Cố Kinh Bạch, chỉ có chủ nhân và người bị bắn trúng mới biết được huyền cơ trong đó. Tô Lâu sững sờ: “Hả?” Cố Kinh Bạch giấu kỹ mười hai mũi tên trừ ma này trong số những mũi tên nghiệp hỏa khác của mình, ở bước ngoặt cuối cùng, y tung toàn bộ khí lực bắn ra vạn mũi tên cùng lúc, tuy rằng ma quân vẫn cảm thấy có điều chẳng lành nên tránh được một ít, nhưng cuối cùng vẫn có hơn nửa tên trừ ma găm được vào trái tim gã. “Người bảo đảm sẽ không đi vào?” Trên đầu tên còn có hàng đống bùa chú rắc rối cùng khóa phong ấn, chỉ bản thân Cố Kinh Bạch mới có thể nhổ những mũi tên này ra khỏi người ma quân Hỗn Độn. Năm đó Cố Kinh Bạch một chiêu trúng đích, vừa lúc quả thật y cũng đã kiệt sức, tranh thủ không chút sơ hở nắm lấy thời cơ, tự giác rơi xuống vách núi, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Khi đó người bạn đại sư luyện khí của Cố Kinh Bạch đã luyện chế cho y tổng cộng mười hai mũi tên. Bề ngoài trông chúng không khác gì so với những mũi tên tạo ra từ linh hỏa bản mệnh của Cố Kinh Bạch, chỉ có chủ nhân và người bị bắn trúng mới biết được huyền cơ trong đó. Đây là thánh vật của gia tộc họ Phượng, gia tộc duy nhất kiến quốc bằng tu chân tại Bạch Ngọc Kinh. Chuông tên Trường Nhạc, được đặt làm tên tẩm cung của hoàng đế và hoàng hậu nước họ. Nhưng Cố Kinh Bạch chỉ nói với ngoại giới rằng, y muốn có chuông Trường Nhạc Vị Ương chẳng qua là vì y muốn nhìn xem hình dạng nó ra sao mà thôi. Cho nên, thật ra bộ nhớ máy phụ của trợ lý nhỏ không phải là một thể hoàn chỉnh mà bị phân làm mười hai mảnh. Có tám mảnh đang ở trong trái tim ma quân, còn bốn mảnh khác bị ma quân Hỗn Độn đánh bay không biết rơi xuống nơi nào, nhưng nhất định là vẫn đang ở trong địa giới núi Bất Chu. Nhưng Lý Phủ cũng chỉ hơi cong mắt nói: “Ừ, ta cũng cảm thấy chuông Trường Nhạc Vị Ương này cũng thường thôi, làm sao có thể xứng với ngươi được chứ?” Vì nguyên nhân nào đó mà Lục Chỉ bất ngờ đến với thế giới lớn này, để tránh bị Thiên Đạo bài xích, chắc hẳn hắn cũng chỉ có thể tự thôi miên bản thân giống như lúc ở thế giới nhỏ trước, lựa chọn một người dân bản địa để tá túc tạm thời. Nhưng nếu như Lục Chỉ xui xẻo tá túc lên trên máy phụ, theo mạch não của Lục Chỉ thì hắn vốn đã mất đi ký ức, sau đó lại tiếp thu ký ức trong bộ nhớ máy phụ, tin chắc rằng mình là… khí linh trong pháp bảo bản mệnh của thánh quân Vật Ngã. Kết quả thường là cửu tử nhất sinh, được khen là địa danh lãng mạn nhất để kiếm tu chôn xương bên kiếm của mình. Nếu muốn đưa Lục Chỉ về thì phải tìm kiếm trong số mười hai mảnh bộ nhớ. Mặc dù có bốn mảnh không rõ tung tích nhưng may là Cố Kinh Bạch vẫn biết được tám mảnh còn lại đang ở nơi nào. Nếu như Lục Chỉ ở trong số đó, Cố Kinh Bạch chỉ cần thuyết phục Lục Chỉ chuyển vào bộ nhớ của một máy phụ khác là có thể mang Lục Chỉ trở lại không gian mười chiều. Dược thánh vuốt ria mép hoa râm, một bên hô to đúng là nghiệp chướng, một bên đưa ra kết quả chẩn đoán. Diệp Tố thật sự bỏ ra rất nhiều công sức vì Mộng Trang Chu, nếu hắn còn tiếp tục bán mạng như vậy thì thân thể thánh nhân cũng sẽ bị hắn chơi hỏng. Tô Lâu: “…” Cho nên vấn đề không phải là không cho bí cảnh mà là quá nguy hiểm à??? Vấn đề bây giờ chính là, như lúc trước Lục Chỉ đã tiết lộ thông tin, trong thế giới này đang có thứ gì đó âm mưu nhằm vào Cố Kinh Bạch, Cố Kinh Bạch không thể làm bại lộ mục đích thực sự của y được. “Ta không muốn nó nữa.” Cố Kinh Bạch nói, phủi bỏ hoàn toàn công sức của Lý Phủ. Và Cố Kinh Bạch không thể hiểu được sự lãng mạn này. Cho nên, phải làm cách nào mới có thể ẩn mình, che giấu mục đích thực sự, đồng thời thuận lợi tìm ra Lục Chỉ đây? “Rất nhanh thôi rồi cậu sẽ hiểu.” Cố Kinh Bạch chuẩn bị tư tưởng cho Tô Lâu để tránh việc hành động tiếp theo đây của y dọa sợ cậu, “Việc cấp bách trước tiên không phải là việc này, bây giờ đi theo Dược thánh học được càng nhiều thứ càng tốt, cậu hiểu ý tôi không?” Lúc Lục Chỉ thái độ kỳ quái nhất định bắt Cố Kinh Bạch phải tìm bằng được cái thứ đồ vớ vẩn như chuông Trường Nhạc Vị Ương, y đã có chút linh cảm rồi. Y bắt đầu sai người đi tìm giúp y những loại linh khí hoặc là hiếm thấy, hoặc là đã có danh tiếng từ lâu trên thế gian, cho dù phải dùng cách xảo trá hay làm khó dễ người khác, y cũng muốn khiến tất cả mọi người nghĩ rằng y đang tìm kiếm linh khí lợi hại, không hề để ý đến hình tượng của bản thân. Thập Niên Sinh Tử cảnh còn có một bí mật mà đại đa số mọi người đều không biết, thực ra nó đã bị Văn Nhân Vũ thu phục từ ba nghìn năm trước, trở thành nơi tập luyện riêng của Văn Nhân Vũ. Sau khi có Thập Niên Sinh Tử cảnh trong tay, Cố Kinh Bạch dùng ánh mắt mong chờ nhìn sang chuyên gia gây sự Lục Chỉ, Lục Chỉ luôn có khả năng khiến người khác tức giận đến hộc máu, Cố Kinh Bạch quyết định “sao chép” y nguyên sự sáng tạo của Lục Chỉ. Lục Chỉ trợn tròn mắt, nhưng mà đặc điểm tiêu biểu nhất của “khí cụ” hắn đây chính là không từ bỏ, nếu giấu chữ không được, vậy thì đổi cách giải thích vậy. Bất kể là Diệp Tố hay là Lý Phủ, thậm chí cả Văn Nhân Vũ cũng đều không nghi ngờ y, Cố Kinh Bạch muốn cái gì, bọn họ đồng ý cho cái đó, thật sự rất có phong thái vạn người mê. Cố Kinh Bạch giấu kỹ mười hai mũi tên trừ ma này trong số những mũi tên nghiệp hỏa khác của mình, ở bước ngoặt cuối cùng, y tung toàn bộ khí lực bắn ra vạn mũi tên cùng lúc, tuy rằng ma quân vẫn cảm thấy có điều chẳng lành nên tránh được một ít, nhưng cuối cùng vẫn có hơn nửa tên trừ ma găm được vào trái tim gã. Ví dụ như, chuông Trường Nhạc Vị Ương. Đây là thánh vật của gia tộc họ Phượng, gia tộc duy nhất kiến quốc bằng tu chân tại Bạch Ngọc Kinh. Chuông tên Trường Nhạc, được đặt làm tên tẩm cung của hoàng đế và hoàng hậu nước họ. Nhưng Cố Kinh Bạch chỉ nói với ngoại giới rằng, y muốn có chuông Trường Nhạc Vị Ương chẳng qua là vì y muốn nhìn xem hình dạng nó ra sao mà thôi. Vậy mà hắn thật sự đồng ý. Chuyện này nghe qua sặc mùi cố tình gây sự. Nhưng Lý Phủ vẫn dâng lên cho Cố Kinh Bạch. Bây giờ Cố Kinh Bạch nói muốn Thập Niên Sinh Tử cảnh, chẳng khác nào cướp trắng trợn. Ngày thứ mười sau khi Cố Kinh Bạch mở miệng đòi quà, thánh vật của phượng tộc đặt trong một cái hộp nạm đầy bảo thạch cực kỳ hoa lệ, được Lý Phủ tự mình nâng đến trước mặt Cố Kinh Bạch. Trông họ Lý có vẻ rất chi là thâm tình, biểu lộ bộ dáng “khi đó nếu biết trước thì ta đã không làm như vậy”, dường như cho dù Cố Kinh Bạch có trả thù thế nào chăng nữa thì anh ta cũng không oán không hối. Cố Kinh Bạch: “…” Y thật sự không thể nào thích ứng được với phiên bản này của Lý Phủ. Lý Phủ mà Cố Kinh Bạch biết phải là một công tử dám dẫm lên thiên địa, lên sinh mạng của chúng sinh trong thời đại hỗn loạn đen tối kìa, chứ còn cái loại người thấp kém như vùi trong đất bùn này ấy hả, y không tiếp thu nổi. Ví dụ như, chuông Trường Nhạc Vị Ương. Cố Kinh Bạch ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, chống tay nhảy xuống khỏi ghế quý phi, trực tiếp hất đổ hộp báu vật. Vấn đề bây giờ chính là, như lúc trước Lục Chỉ đã tiết lộ thông tin, trong thế giới này đang có thứ gì đó âm mưu nhằm vào Cố Kinh Bạch, Cố Kinh Bạch không thể làm bại lộ mục đích thực sự của y được. Chuông Trường Nhạc Vị Ương rơi xuống lăn trên đất mấy vòng, phát ra tiếng vang leng keng leng keng như ngọc châu va chạm, nhưng nhìn Lý Phủ và thuộc hạ hắn mang đến đứng đằng sau, không một ai tỏ thái độ tức giận hay đứng ra chỉ trích Cố Kinh Bạch vô lễ. Bất kể là Diệp Tố hay là Lý Phủ, thậm chí cả Văn Nhân Vũ cũng đều không nghi ngờ y, Cố Kinh Bạch muốn cái gì, bọn họ đồng ý cho cái đó, thật sự rất có phong thái vạn người mê. “Gì thế?” Bọn họ đồng thời hỏi. “Ta không muốn nó nữa.” Cố Kinh Bạch nói, phủi bỏ hoàn toàn công sức của Lý Phủ. Nhưng Cố Kinh Bạch lại không bất ngờ, lúc này cứ được tới đâu hay tới đó đã, nếu mới chỉ thế này mà đã không nhịn được thì không còn là thế giới mang lại cho y cảm giác “quá ảo” trước kia nữa rồi. “Đó là do bọn chúng mắt mù.” Ma quân cười nhạo, dáng vẻ trông như cực kỳ coi thường những khuôn sáo cứng nhắc, “Trên thế gian này, không có bất kỳ người nào có thể trở thành người khác, cũng không có người nào thay thế được người khác, ngươi chỉ là chính ngươi.” Nhưng Lý Phủ cũng chỉ hơi cong mắt nói: “Ừ, ta cũng cảm thấy chuông Trường Nhạc Vị Ương này cũng thường thôi, làm sao có thể xứng với ngươi được chứ?” Cố Kinh Bạch cố nén xuống da gà da vịt đang nổi lên, chắc chắn Lý Phủ và Phượng tộc kia có chỗ sai sai, lấy sự kiêu ngạo của hoàng tộc Phượng thị, y dám đối xử với thánh vật của họ như vậy, e rằng họ sẽ cùng y đồng quy vu tận ngay tại chỗ ấy chứ, sao có thể để mặc y tùy ý ném lăn lóc như vậy? Cố Kinh Bạch nhanh chóng lôi theo “người cha” fake của y rời sân khấu, y sợ nếu bản thân cứ tiếp tục đứng đây thì sẽ lại gây thêm chuyện mất. Lúc này Tô Lâu vẫn đứng về phía con trai, coi như cùng chung mối thù với y, ra sức chửi rủa tên đàn ông cặn bã kia: “Lý Phủ đúng là bị bệnh thần kinh.” Tô Lâu bị dọa sợ, vội vàng bước lên tiến hành trị liệu đơn giản cho Diệp Tố rồi tìm Dược thánh đến giúp đỡ. Cố Kinh Bạch lắc đầu, nói với Tô Lâu: “Tên đang đứng trong điện kia có lẽ không phải Lý Phủ mà tôi biết.” Khác biệt duy nhất của Thập Niên Sinh Tử cảnh và những bí cảnh khác là trăm năm nó mới mở ra một lần, mỗi lần đi vào đều phải chờ đủ mười năm, mọi thời khắc đều dạo chơi trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, nếu thành công thì ít nhất sẽ tăng lên một cảnh giới lớn, thất bại thì đầu thai chơi lại. Đây là bí cảnh nổi tiếng nhất ở Bạch Ngọc Kinh, chỉ có võ giả điên khùng hoặc kiếm tu muốn đột phá kiếm ý mới vào trải nghiệm một phen. Là tên trừ ma của Cố Kinh Bạch! Tô Lâu sững sờ: “Hả?” Ngay tại lúc này, trợ lý nhỏ AI nêu ý kiến, hay là dùng máy phụ của nó để làm vật phong ấn: [Dù máy phụ có bị làm sao đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến máy chủ của em, hay là cứ để nó phát huy nốt chút công dụng còn lại đi.] “Rất nhanh thôi rồi cậu sẽ hiểu.” Cố Kinh Bạch chuẩn bị tư tưởng cho Tô Lâu để tránh việc hành động tiếp theo đây của y dọa sợ cậu, “Việc cấp bách trước tiên không phải là việc này, bây giờ đi theo Dược thánh học được càng nhiều thứ càng tốt, cậu hiểu ý tôi không?” Cố Kinh Bạch đứng tại chỗ cười nhìn ma quân: “Ngươi xem đi, ngay cả cha ta cũng đoán được ngươi không có ý tốt, không có miếng thành ý nào hết.” — Chúng ta phải chạy trốn thôi. Tô Lâu lập tức hiểu ý, bắt được tín hiệu của con trai. Hắn đồng ý. Mặc kệ sự hiểu ngầm giữa Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch có thật hay không, ngược lại, sự hiểu ngầm giữa Tô Lâu và con trai chính là ván đã đóng thuyền. Cậu gật đầu một cách kiên định: Tôi hiểu rồi, hiểu hết rồi. Con trai cậu quả nhiên không muốn ngơ ngác tiếp tục chờ đợi ở Tọa Vong Tâm Trai nên mới nháo loạn như vậy. Vấn đề duy nhất là bọn họ làm như vậy, liệu có đường lui nào không? Từ sau sự kiện Cố Kinh Bạch, nhìn chung tất cả máy phụ của lính mới đều biến thành vũ khí. Cố Kinh Bạch đương nhiên đã nghĩ xong đường lui cho hai người rồi — khoang cấp cứu mà Cục quản lý Thời Không phân phối, có lẽ đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch phát huy tác dụng cứu viện cho chủ nhân. Chuông Trường Nhạc Vị Ương mới chỉ là bắt đầu. “Gã nói với ta, nếu muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì thì rời khỏi đây cùng gã.” Trước đó, Cố Kinh Bạch còn không quên đùa Lục Chỉ: [Em nói rõ hơn được không? Tại sao trong chuông Trường Nhạc Vị Ương lại không có Lư Sơn Thải Vân?] Tranh Sói Ma. Tô Lâu lập tức hiểu ý, bắt được tín hiệu của con trai. Lục Chỉ nói với y cái gì, y nói y hệt lại với Văn Nhân Vũ: “Thật ra ta cũng không biết ta muốn tìm cái gì, ta chỉ có thể khẳng định rằng vật mà ta muốn là vật có linh khí cấp thánh hoặc cận thánh, chi bằng ngươi tiếp tục cố gắng đem niềm vui bất ngờ đến cho ta đi?” Lục Chỉ không dám tin rằng vậy mà Cố Kinh Bạch lại không hiểu được lời nhắc nhở của hắn, nhưng đã không còn biện pháp nào khác, chỉ đành tiếp tục kiên trì, nhắc nhở thêm một câu: [À thì… là bởi vì Lư Sơn Thải Vân luôn di chuyển. Lúc trước hắn đúng là ở trong chuông Trường Nhạc Vị Ương, sau đó lại ngụ trong kiếm Vấn Quân, hiện tại hắn đã đi tới Thập Niên Sinh Tử cảnh rồi! Đúng rồi, là Thập Niên Sinh Tử cảnh!] Lục Chỉ cố ý nhấn mạnh đến những cái tên, cảm thấy lần này Cố Kinh Bạch không thể không nghĩ ra được, y thông minh như vậy, chắc chắn có thể đoán được! Tranh Sói Ma. Kiếm Vấn Quân. Chuông Trường Nhạc Vị Ương. Trong tiếng gió rít gào, dây cung kéo căng, mũi tên bốc lên nghiệp hỏa phá không mà đến, thế như chẻ tre. Thập Niên Sinh Tử cảnh. Chuông Trường Nhạc Vị Ương rơi xuống lăn trên đất mấy vòng, phát ra tiếng vang leng keng leng keng như ngọc châu va chạm, nhưng nhìn Lý Phủ và thuộc hạ hắn mang đến đứng đằng sau, không một ai tỏ thái độ tức giận hay đứng ra chỉ trích Cố Kinh Bạch vô lễ. Ghép một số chữ trong đó chính là — ma, quân, chưa, chết! Nhất định là y sẽ hiểu ngay thôi! Tô Lâu đứng bên cạnh, tim đập như trống đánh, mặc dù đã biết rằng con trai đang làm chuyện lớn nhưng cậu cũng không ngờ y lại chơi lớn đến vậy, trực tiếp mở miệng đòi lấy một cái bí cảnh thượng đẳng đã vận hành hoàn mỹ mấy nghìn năm từ trong tay thánh quân, cho dù là thân sinh như cậu cũng nhất định phải đánh nhau một trận mới hả. Hắn đúng là một thiên tài! Huống chi Diệp Tố còn không phải thánh quân, chỉ là một cận thánh. Cố Kinh Bạch… hoàn toàn không lĩnh hội được tinh hoa bên trong: [Được, anh tin em một lần nữa.], sau đó quay đầu, Cố Kinh Bạch gửi lời nhắn cho Văn Nhân Vũ, bày tỏ rằng mình muốn có Thập Niên Sinh Tử cảnh. Thập Niên Sinh Tử cảnh, nghĩa như mặt chữ, đây là một phó bản bí cảnh rất thông thường trong giới tu chân, có thể tiến vào bên trong để rèn luyện, đạt được bảo vật và kỳ ngộ, cũng có thể chôn thây trong đó, trở thành “rèn luyện và kỳ ngộ” cho người đến sau. “Bọn họ đều cảm thấy ta chính là y.” Khác biệt duy nhất của Thập Niên Sinh Tử cảnh và những bí cảnh khác là trăm năm nó mới mở ra một lần, mỗi lần đi vào đều phải chờ đủ mười năm, mọi thời khắc đều dạo chơi trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, nếu thành công thì ít nhất sẽ tăng lên một cảnh giới lớn, thất bại thì đầu thai chơi lại. Đây là bí cảnh nổi tiếng nhất ở Bạch Ngọc Kinh, chỉ có võ giả điên khùng hoặc kiếm tu muốn đột phá kiếm ý mới vào trải nghiệm một phen. Đáng tiếc, kế hoạch giương đông kích tây của Tô Lâu thất bại, cả Cố Kinh Bạch lẫn ma quân đều chỉ quay đầu nhìn về phía cậu. Kết quả thường là cửu tử nhất sinh, được khen là địa danh lãng mạn nhất để kiếm tu chôn xương bên kiếm của mình. Và Cố Kinh Bạch không thể hiểu được sự lãng mạn này. Thập Niên Sinh Tử cảnh còn có một bí mật mà đại đa số mọi người đều không biết, thực ra nó đã bị Văn Nhân Vũ thu phục từ ba nghìn năm trước, trở thành nơi tập luyện riêng của Văn Nhân Vũ. Anh lính mới Cố Kinh Bạch lại lợi dụng quy định này đến cực hạn, y xin phép cấp trên chế tạo máy phụ thành một món vũ khí có thể giúp ích cho bản thân, cấp trên đồng ý. Có điều Văn Nhân Vũ cũng không bỏ nó vào túi riêng theo nghĩa đen, mà sau đó vẫn tiếp tục đặt ở Hải Chi Giác làm nơi cho kiếm tu tìm tòi học tập. Diệp Tố vì một thứ linh thực nổi danh tên là “Mộng Trang Chu”, đi biển hoa Kính Hồ không ngủ không nghỉ suốt một trăm ngày mới gom đủ nguyên liệu. Khi trở về, cả người hắn đều là vết máu vết thương, khí độc quấn thân, bộ dạng đã không còn ra hình người. Bây giờ Cố Kinh Bạch nói muốn Thập Niên Sinh Tử cảnh, chẳng khác nào cướp trắng trợn. Tô Lâu đứng bên cạnh, tim đập như trống đánh, mặc dù đã biết rằng con trai đang làm chuyện lớn nhưng cậu cũng không ngờ y lại chơi lớn đến vậy, trực tiếp mở miệng đòi lấy một cái bí cảnh thượng đẳng đã vận hành hoàn mỹ mấy nghìn năm từ trong tay thánh quân, cho dù là thân sinh như cậu cũng nhất định phải đánh nhau một trận mới hả. “Đúng là hồ đồ!” Văn Nhân Vũ quả nhiên không đồng ý, chẳng qua hắn lấy lý do là, “Thập Niên Sinh Tử cảnh quá nguy hiểm, sư tôn, thứ này không thích hợp với tu vi hiện tại của người. Nếu người muốn nhanh tăng tu vi, con có rất nhiều biện pháp — biện pháp an toàn hơn — để trợ giúp người. Nếu như người nhất định muốn vào bí cảnh, con còn có một bí cảnh khác, có thể để người của con vào trước tra xét hiểm nguy, con cũng sẽ áp chế tu vi đi rèn luyện cùng người.” Nhưng mũi tên được luyện từ máy phụ của trợ lý nhỏ thì lại khác, máy phụ có thể tự động tìm kiếm và hấp thu năng lượng, lại còn luôn luôn nhớ tới sứ mệnh phong ấn ma quân. Cố Kinh Bạch đương nhiên đã nghĩ xong đường lui cho hai người rồi — khoang cấp cứu mà Cục quản lý Thời Không phân phối, có lẽ đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch phát huy tác dụng cứu viện cho chủ nhân. Tô Lâu: “…” Cho nên vấn đề không phải là không cho bí cảnh mà là quá nguy hiểm à??? “Không nguy hiểm thì rèn luyện có ý nghĩa gì nữa?” Cố Kinh Bạch nỗ lực biểu hiện ra hình tượng một nhóc con vô lý thô bạo, tuy rằng y và Văn Nhân Vũ đều hiểu rõ trong lòng rằng y có ký ức của “đời trước”, nhưng có ký ức không có nghĩa là tính cách sẽ giống y như vậy, “Hơn nữa, ta không định đi vào, ta chỉ muốn có nó thôi.” Có điều Văn Nhân Vũ cũng không bỏ nó vào túi riêng theo nghĩa đen, mà sau đó vẫn tiếp tục đặt ở Hải Chi Giác làm nơi cho kiếm tu tìm tòi học tập. “Người bảo đảm sẽ không đi vào?” “Ừ.” Cố Kinh Bạch gật đầu, “Ta có thể phát thệ với Thiên Đạo, ta chỉ muốn nắm giữ nó. Tất cả mọi người đều có bí cảnh thuộc về mình, ta cũng muốn có một cái, còn muốn cái nguy hiểm nhất đỉnh nhất nữa kìa!” “Đó là đương nhiên, người đáng được nhận những thứ tốt nhất.” Văn Nhân Vũ nói vậy. Hắn đồng ý. Vậy mà hắn thật sự đồng ý. Cố Kinh Bạch lập tức thỏa mãn người cha già của mình. Tô Lâu trợn cả mắt lên, có cảm giác cực kỳ huyền huyễn, cực kỳ ảo diệu nhưng mãi không nói ra được là cảm giác gì, sao Văn Nhân Vũ có thể thoải mái đồng ý như vậy cơ chứ? Lúc Lục Chỉ thái độ kỳ quái nhất định bắt Cố Kinh Bạch phải tìm bằng được cái thứ đồ vớ vẩn như chuông Trường Nhạc Vị Ương, y đã có chút linh cảm rồi. Y bắt đầu sai người đi tìm giúp y những loại linh khí hoặc là hiếm thấy, hoặc là đã có danh tiếng từ lâu trên thế gian, cho dù phải dùng cách xảo trá hay làm khó dễ người khác, y cũng muốn khiến tất cả mọi người nghĩ rằng y đang tìm kiếm linh khí lợi hại, không hề để ý đến hình tượng của bản thân. Nhưng Cố Kinh Bạch lại không bất ngờ, lúc này cứ được tới đâu hay tới đó đã, nếu mới chỉ thế này mà đã không nhịn được thì không còn là thế giới mang lại cho y cảm giác “quá ảo” trước kia nữa rồi. Sau khi có Thập Niên Sinh Tử cảnh trong tay, Cố Kinh Bạch dùng ánh mắt mong chờ nhìn sang chuyên gia gây sự Lục Chỉ, Lục Chỉ luôn có khả năng khiến người khác tức giận đến hộc máu, Cố Kinh Bạch quyết định “sao chép” y nguyên sự sáng tạo của Lục Chỉ. Lục Chỉ trợn tròn mắt, nhưng mà đặc điểm tiêu biểu nhất của “khí cụ” hắn đây chính là không từ bỏ, nếu giấu chữ không được, vậy thì đổi cách giải thích vậy. Cho nên, phải làm cách nào mới có thể ẩn mình, che giấu mục đích thực sự, đồng thời thuận lợi tìm ra Lục Chỉ đây? Cố Kinh Bạch nghe xong, gọi thẳng người trong nghề lại. Y thật sự không thể nào thích ứng được với phiên bản này của Lý Phủ. Lý Phủ mà Cố Kinh Bạch biết phải là một công tử dám dẫm lên thiên địa, lên sinh mạng của chúng sinh trong thời đại hỗn loạn đen tối kìa, chứ còn cái loại người thấp kém như vùi trong đất bùn này ấy hả, y không tiếp thu nổi. Lục Chỉ nói với y cái gì, y nói y hệt lại với Văn Nhân Vũ: “Thật ra ta cũng không biết ta muốn tìm cái gì, ta chỉ có thể khẳng định rằng vật mà ta muốn là vật có linh khí cấp thánh hoặc cận thánh, chi bằng ngươi tiếp tục cố gắng đem niềm vui bất ngờ đến cho ta đi?” Tô Lâu rỉ tai con trai vài câu, liệt kê một số thiên tài địa bảo mà cậu muốn dùng để luyện đan nhưng không dám trắng trợn xin để dùng. “Ngươi là ai?” Cố Kinh Bạch ngẩng đầu nhìn đối phương, mặt bày ra biểu cảm trố mắt khoa trương. Khi Văn Nhân Vũ không có dị nghị gật đầu, Tô Lâu đã chết lặng. Bây giờ phát sinh thêm chuyện gì thì cậu cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ao rượu rừng thịt, gió thổi lửa đốt chư hầu, cậu cảm thấy bây giờ mình chẳng khác nào nhân vật công công cầm phất trần đứng bên cạnh một tên hôn quân, nếu không thể phản kháng lại vận mệnh sắp diệt vong của đất nước, vậy chi bằng cứ nằm xuống mà hưởng thụ. Tô Lâu rỉ tai con trai vài câu, liệt kê một số thiên tài địa bảo mà cậu muốn dùng để luyện đan nhưng không dám trắng trợn xin để dùng. “Nếu như tên Tu La ngu ngốc kia không vô năng đến vậy, chúng ta đã sớm gặp mặt từ lâu. Ta vẫn luôn tìm ngươi, muốn mang ngươi rời khỏi nơi này.” Ma quân tránh nặng tìm nhẹ, cúi nhìn Cố Kinh Bạch trước mắt, chậm rãi nói: “Vậy… ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?” Năm đó Cố Kinh Bạch một chiêu trúng đích, vừa lúc quả thật y cũng đã kiệt sức, tranh thủ không chút sơ hở nắm lấy thời cơ, tự giác rơi xuống vách núi, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Cố Kinh Bạch lập tức thỏa mãn người cha già của mình. Diệp Tố vì một thứ linh thực nổi danh tên là “Mộng Trang Chu”, đi biển hoa Kính Hồ không ngủ không nghỉ suốt một trăm ngày mới gom đủ nguyên liệu. Khi trở về, cả người hắn đều là vết máu vết thương, khí độc quấn thân, bộ dạng đã không còn ra hình người. Ghép một số chữ trong đó chính là — ma, quân, chưa, chết! Nhất định là y sẽ hiểu ngay thôi! Nhưng hắn vẫn vui vẻ đưa Mộng Trang Chu cho Cố Kinh Bạch: “Ngươi thích không?” Ánh mắt tràn ngập mong đợi, khát vọng được tha thứ. Thế này thì đâu còn tính là con người, một đám con rối bị sai khiến thì có. Cố Kinh Bạch lại tâm địa sắt đá, không chỉ không thèm nhìn Diệp Tố đang thê thảm mà còn ngáp một cái như cảm thấy Diệp Tố trước mặt thật nhàm chán, đưa Mộng Trang Chu cho Tô Lâu: “Cha, không phải cha muốn dùng Mộng Trang Chu để luyện chế canh Vãng Sinh sao? Những nguyên liệu này đã đủ chưa?” Lúc tiếp nhận hộp ngọc đựng thuốc, lòng bàn tay Tô Lâu đầy mồ hôi, cậu cảm giác nếu như ánh mắt giết người của Diệp Tố có thể hóa thành lưỡi dao thì hiện giờ cậu đã chết mười lần rồi. Đến tận khi nhân viên này có thể không cần máy phụ trợ giúp nữa, chỉ dựa vào viễn trình nhắc nhở là có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách độc lập thì bọn họ mới xem như hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ “bé con được bao bọc”. Cuối cùng Diệp Tố lửa giận công tâm, thể lực không chống đỡ nổi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, sau khi hôn mê vẫn không ngừng phun ra máu tươi nhuộm đỏ vạt áo. Vậy nhưng Cố Kinh Bạch vẫn chỉ ngồi đó, không hề bị dao động, giống như thần phật cao cao tại thượng ngồi trong miếu, không vui mừng vì vật không buồn thương vì mình. Trong mắt y có thể có muôn dân, chỉ không có người đứng trước mặt. Tô Lâu bị dọa sợ, vội vàng bước lên tiến hành trị liệu đơn giản cho Diệp Tố rồi tìm Dược thánh đến giúp đỡ. Cố Kinh Bạch lựa chọn cải trang máy phụ thành cây cung, một mặt là bởi y không những biết bắn cung mà còn bắn rất tốt là đằng khác, thậm chí từng giữ chức quán quân bộ môn bắn cung trong thế vận hội của không gian mười chiều; mặt khác thì bởi vì bản thân máy phụ có năng lực giải toán tối ưu, có thể giúp Cố Kinh Bạch khóa chặt mục tiêu một cách chuẩn xác, lần theo quỹ tích cho đến khi bắn được vào người đối thủ mới thôi. Dược thánh vuốt ria mép hoa râm, một bên hô to đúng là nghiệp chướng, một bên đưa ra kết quả chẩn đoán. Diệp Tố thật sự bỏ ra rất nhiều công sức vì Mộng Trang Chu, nếu hắn còn tiếp tục bán mạng như vậy thì thân thể thánh nhân cũng sẽ bị hắn chơi hỏng. Huống chi Diệp Tố còn không phải thánh quân, chỉ là một cận thánh. “Không nguy hiểm thì rèn luyện có ý nghĩa gì nữa?” Cố Kinh Bạch nỗ lực biểu hiện ra hình tượng một nhóc con vô lý thô bạo, tuy rằng y và Văn Nhân Vũ đều hiểu rõ trong lòng rằng y có ký ức của “đời trước”, nhưng có ký ức không có nghĩa là tính cách sẽ giống y như vậy, “Hơn nữa, ta không định đi vào, ta chỉ muốn có nó thôi.” Tình trạng của Diệp Tố khiến chúng đệ tử Huyền Thiên tông khóc ngất, nhưng không một người nào dám chỉ trích Cố Kinh Bạch làm sai, bọn họ chỉ nhìn y bằng ánh mắt bình tĩnh xen lẫn đau thương. Cố Kinh Bạch lại tâm địa sắt đá, không chỉ không thèm nhìn Diệp Tố đang thê thảm mà còn ngáp một cái như cảm thấy Diệp Tố trước mặt thật nhàm chán, đưa Mộng Trang Chu cho Tô Lâu: “Cha, không phải cha muốn dùng Mộng Trang Chu để luyện chế canh Vãng Sinh sao? Những nguyên liệu này đã đủ chưa?” Ánh mắt tràn ngập mong đợi, khát vọng được tha thứ. Cuối cùng vẫn là Tô Lâu không chịu nổi trước, thử thương lượng với con trai: “Chúng ta thu tay lại đi.” Diệp Tố quá thảm, mà không, mấy ngày qua, Lý Phủ, Văn Nhân Vũ, có ai là không thảm đâu? Bọn họ bị Cố Kinh Bạch sai bảo đến xoay mòng mòng, rồi từng người từng người lại tỏ ra thấp kém trước mặt Cố Kinh Bạch, cho dù y có làm gì thì bọn họ cũng không tức giận. Dù rằng đây chỉ là một phương thức bán thảm nhưng Tô Lâu tình nguyện ra mặt để ngăn cản bọn họ tiếp tục đâm đầu. Thế này thì đâu còn tính là con người, một đám con rối bị sai khiến thì có. Cố Kinh Bạch chỉ hỏi ngược lại Tô Lâu một câu: “Đúng vậy, chính là như vậy, tại sao bọn họ lại không phản kháng?” Thật ra Cố Kinh Bạch cũng cảm thấy kỳ quái, y thấy y đã quá đáng đến không thể quá đáng hơn nữa nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Đến cùng thì lúc nào mới có chuyển biến đây? Một đêm, cửa sổ căn phòng mà Cố Kinh Bạch đang ở bị một hòn đá nhỏ từ bên ngoài bay tới đập ra một vết rách nhỏ, ánh trăng thẳng tắp xuyên vào. Ma quân đeo mặt nạ ác quỷ lặng yên không tiếng động xuất hiện ở chỗ vết rách. Nói thật là có hơi dọa người, nhưng Cố Kinh Bạch cũng hiểu rằng có lẽ chuyển biến mà y chờ đợi đã đến rồi. Tình trạng của Diệp Tố khiến chúng đệ tử Huyền Thiên tông khóc ngất, nhưng không một người nào dám chỉ trích Cố Kinh Bạch làm sai, bọn họ chỉ nhìn y bằng ánh mắt bình tĩnh xen lẫn đau thương. “Văn Nhân Vũ bị ta phái người dẫn vào một bí cảnh để đi tìm cái gì mà lông đuôi thần thú cho ngươi, đây là cơ hội duy nhất để chạy khỏi nơi này.” Khi Văn Nhân Vũ không có dị nghị gật đầu, Tô Lâu đã chết lặng. Bây giờ phát sinh thêm chuyện gì thì cậu cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ao rượu rừng thịt, gió thổi lửa đốt chư hầu, cậu cảm thấy bây giờ mình chẳng khác nào nhân vật công công cầm phất trần đứng bên cạnh một tên hôn quân, nếu không thể phản kháng lại vận mệnh sắp diệt vong của đất nước, vậy chi bằng cứ nằm xuống mà hưởng thụ. “Ngươi là ai?” Cố Kinh Bạch ngẩng đầu nhìn đối phương, mặt bày ra biểu cảm trố mắt khoa trương. “Có tiện cho ta vào trong không?” “Đương nhiên là có.” Cố Kinh Bạch chủ động mời ma quân một thân áo bào đen đi vào gian phòng chất đầy bảo vật của y. Trong này đều là đồ vật từ các nơi trên Bạch Ngọc Kinh đưa tới những ngày qua, có thứ giá trị liên thành, có phục trang đẹp đẽ, tất cả chồng thành đống hổ lốn nằm la liệt khắp nơi, khiến chúng mất đi khí chất thần bí và giá trị của mình. Ngay cả chúng cũng không thể làm cho Cố Kinh Bạch vui vẻ. “Không tò mò ta là ai à?” Ma quân hỏi y. “Không, điều ta tò mò hơn là tại sao ngươi không giết ta báo thù cho ma quân Hỗn Độn.” Cố Kinh Bạch cũng đã chuẩn bị kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại thời điểm ma quân chưa từng xuất hiện, giấu Tô Lâu vào khoang cấp cứu. “Không, điều ta tò mò hơn là tại sao ngươi không giết ta báo thù cho ma quân Hỗn Độn.” Cố Kinh Bạch cũng đã chuẩn bị kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại thời điểm ma quân chưa từng xuất hiện, giấu Tô Lâu vào khoang cấp cứu. “Bởi vì ngươi chỉ là thánh quân Vật Ngã tái thế, không phải thánh quân Vật Ngã thật.” “Bọn họ đều cảm thấy ta chính là y.” “Đó là do bọn chúng mắt mù.” Ma quân cười nhạo, dáng vẻ trông như cực kỳ coi thường những khuôn sáo cứng nhắc, “Trên thế gian này, không có bất kỳ người nào có thể trở thành người khác, cũng không có người nào thay thế được người khác, ngươi chỉ là chính ngươi.” “Vậy ngươi tìm ta làm gì?” “Nếu như tên Tu La ngu ngốc kia không vô năng đến vậy, chúng ta đã sớm gặp mặt từ lâu. Ta vẫn luôn tìm ngươi, muốn mang ngươi rời khỏi nơi này.” Ma quân tránh nặng tìm nhẹ, cúi nhìn Cố Kinh Bạch trước mắt, chậm rãi nói: “Vậy… ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?” Cố Kinh Bạch ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, chống tay nhảy xuống khỏi ghế quý phi, trực tiếp hất đổ hộp báu vật. “Đi đâu?” “Đi đến chân tướng, nếu như ngươi thật sự tò mò tại sao những người này lại kỳ quái như thế.” Choang một tiếng, Tô Lâu cố ý làm ra tiếng động rất lớn hòng hấp dẫn lực chú ý của ma quân để cứu nguy cho con trai. Hai cha con bọn họ thật không hổ là thể chất thích hợp tu Thiên Chùy Bách Luyện được Thiên Đạo khâm điểm, mỗi giờ mỗi phút đều có phiền phức tìm tới cửa. Đáng tiếc, kế hoạch giương đông kích tây của Tô Lâu thất bại, cả Cố Kinh Bạch lẫn ma quân đều chỉ quay đầu nhìn về phía cậu. “Gì thế?” Bọn họ đồng thời hỏi. Cố Kinh Bạch thật sự hoàn toàn không thể get được ngụ ý của Lục Chỉ, bởi vì căn bản y không hề nghĩ theo hướng đó. Tô Lâu: “…” Mấy tên thánh quân ma quân bọn mi thật đáng ghét, sao có thể giữ vững tâm thái như vậy hả!? Nếu muốn chơi tiếp thì đành gia nhập vào với bọn họ vậy, Tô Lâu lấy can đảm nói: “Đêm còn dài, ta tưởng rằng chỉ có ta mất ngủ, không ngờ các ngươi cũng tỉnh rồi, đang nói chuyện gì vậy?” “Đi đến chân tướng, nếu như ngươi thật sự tò mò tại sao những người này lại kỳ quái như thế.” “Gã nói với ta, nếu muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì thì rời khỏi đây cùng gã.” “Há, lừa trẻ lên ba à?” Tô Lâu cảm thấy cậu không thể không lấy ra thứ đồ mà cậu đã chuẩn bị từ khi đến Tọa Vong Tâm Trai, phải cho tên ma quân này biết lừa bán trẻ con là chuyện thất đức đáng bị sét đánh như thế nào! Cuối cùng Diệp Tố lửa giận công tâm, thể lực không chống đỡ nổi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, sau khi hôn mê vẫn không ngừng phun ra máu tươi nhuộm đỏ vạt áo. Vậy nhưng Cố Kinh Bạch vẫn chỉ ngồi đó, không hề bị dao động, giống như thần phật cao cao tại thượng ngồi trong miếu, không vui mừng vì vật không buồn thương vì mình. Trong mắt y có thể có muôn dân, chỉ không có người đứng trước mặt. Nếu muốn đưa Lục Chỉ về thì phải tìm kiếm trong số mười hai mảnh bộ nhớ. Mặc dù có bốn mảnh không rõ tung tích nhưng may là Cố Kinh Bạch vẫn biết được tám mảnh còn lại đang ở nơi nào. Nếu như Lục Chỉ ở trong số đó, Cố Kinh Bạch chỉ cần thuyết phục Lục Chỉ chuyển vào bộ nhớ của một máy phụ khác là có thể mang Lục Chỉ trở lại không gian mười chiều. Cố Kinh Bạch đứng tại chỗ cười nhìn ma quân: “Ngươi xem đi, ngay cả cha ta cũng đoán được ngươi không có ý tốt, không có miếng thành ý nào hết.” Ma quân thấp giọng cười thành tiếng, lấy ra mũi tên gãy cất trong tay áo: “Nói vậy thì, thành ý này đã đủ chưa?” Bạch Ngọc Kinh lưu truyền rất nhiều chuyện thần thoại xưa, khi bàn đến đấu pháp của thánh quân Vật Ngã đều không thể không nhắc đến cây cung không rõ nguồn gốc mà uy lực kinh người này. Năm đó y săn bắn dưới ánh trăng, dáng vẻ tiêu dao cùng bóng cung khảm sừng trở thành hình tượng gần với thần nhất của không ít người. Là tên trừ ma của Cố Kinh Bạch! Cá, mắc câu rồi.[Hết chương 49]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]