(Edit: Mèo Bay/Do not reup) – Nội dung tập mở đầu của “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi” chủ yếu dùng phương thức tự sự, nói chung là giới thiệu một chút năm nhóm minh tinh khách quý tham gia chương trình cùng với bạn bè của họ. Trình tự ra trận của khách mời thực sự khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, dùng Lâm Nhiễm làm mở đầu còn “Cố Kinh” và “Hoắc Chi Trĩ” làm phần kết. Thấy mùi câu view phả vào mặt, quần chúng ăn dưa một bên hất hàm “không phải chỉ muốn lôi kéo lượt xem thôi sao?”, một bên chen chúc mà tới, cam tâm tình nguyện bị lừa. Mặc dù… nội dung thực sự của tập này không phải như vậy, nhưng lúc đó khán giả đã bị nội dung chương trình hấp dẫn, kể cả biết rõ ngay từ giây đầu tiên đã khác xa so với mong đợi của họ nhưng phần lớn người xem vẫn tiếp tục say sưa xem hết phần dẫn dài đến nửa giờ. Từ đầu tới đuôi đều cực kỳ thu hút người xem, có lẽ đạo diễn Trương thật sự có chút bản lĩnh, lại gặp được khách quý cùng chương trình thích hợp nên lúc này mới dẫn đến hiệu quả 1+1>2. Phần dẫn vừa bắt đầu, xuất hiện một hình ảnh đen trắng chẳng khác nào phim câm. – Tuổi trẻ thích bạn mới, tuổi xế chiều lại thường nghĩ về bạn cũ (Hàn Dũ) – Khi còn bé người khắp thiên hạ đều là bạn, khi đi học trong số bạn học cũng có người có thể trở thành bạn thân, sau khi lớn lên… – Liệu còn có thể kết bạn được không? Bạn còn có thể chân chính thổ lộ tình cảm với tri kỷ không? – Bạn có còn giữ liên hệ hàng ngày với bạn thân của mình không? – Nguyện làm bạn, mãi mãi về sau. Trên màn hình, Omega Lâm Nhiễm xuất hiện đầu tiên, bối cảnh không phải nhà riêng mà là phòng chụp ảnh tường trắng. Cậu ta lắc lắc đầu với camera: “Từ sau khi làm ‘mẹ đơn thân’, chưa cần nói đến bạn bè, tôi cảm thấy ngay cả ‘tôi’ cũng đã gần như không còn nữa rồi.” Con nhỏ thật sự là một sinh vật nuốt hết năng lượng, thời gian trong ngày cứ thế trôi qua lúc nào không biết. Không phải vất vả dỗ con ngủ xong là bạn có thể nghỉ ngơi, bởi vì đồ chơi đầy phòng còn chưa dọn dẹp lại, quần áo bát đũa con bôi bẩn ra cũng chưa kịp giặt rửa. Chờ đến khi bạn làm xong tất cả những việc này, bạn chỉ muốn nằm trên giường, một đầu ngón tay cũng không muốn động. Rồi đột nhiên, con khóc. Như vậy, bên cạnh việc chăm con thì cha mẹ không thể có sinh hoạt nào khác, bạn bè xã giao biến thành một món đồ xa xỉ khó mà có được. “Cho nên, người bạn thân nhất của tôi bây giờ chính là đứa con trai năm tuổi của tôi — Nhân Nhân.” Thời điểm Lâm Nhiễm nhắc đến con trai, khóe miệng đã không giấu được ý cười. Sau đó, Lâm Nhiễm kể lại nguyên nhân mình vắng bóng 5 năm trước, thời trẻ không hiểu biết, gặp phải người xấu, sau khi phát hiện mình bị biến thành người thứ ba, dưới sự giúp đỡ của bạn bè, cậu tìm cách thoát khỏi mối tình khiến mình hao mòn hết trái tim kia. Nhưng không ngờ sau đó lại phát hiện mình mang thai, cậu biết việc mang thai trước khi kết hôn cũng không phải việc được đạo đức xã hội ca ngợi gì cho cam, cũng sợ khiến cho trẻ vị thành niên qua đường mù quáng noi theo nên mới quyết định tránh bóng để sinh con. “Mọi người hỏi tôi có hối hận không, tôi đương nhiên hối hận. Hãm sâu vào một mối tình sai lầm, luôn cảm thấy mình có thể thay đổi tra nam, lại không biết rằng rác thải này vốn không thể tái chế lại được.” “Đồng thời tôi cũng hối hận rằng chỉ vì này đoạn tình cảm này mà bỏ quên rất nhiều thứ thực sự quan trọng với bản thân.” “Thậm chí cho đến ngày hôm nay tôi cũng đều dạy con trai như vậy, nếu như có thể, không được mang thai tuổi khi còn trẻ, không được mang thai trước khi kết hôn, nhất định không được!” “Điều duy nhất mà tôi không hối hận chỉ có quyết định giữ lại Nhân Nhân.” “Tuy rằng nó không phải đứa trẻ thông minh nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này, nhưng nó là con trai tôi, là người bạn thân thiết nhất, tôi vĩnh viễn không hối hận việc trời cao đã đưa nó đến cho tôi.” Thời điểm đạo diễn hỏi Nhân Nhân, tại sao con lại muốn tới tham gia chương trình, các bạn nhỏ khác đều sẽ nói, để giúp “mẹ” công tác, để đi chơi cùng “mẹ”. Chỉ có vị bạn nhỏ mặc quần yếm Nhân Nhân này, ngồi trên ghế gỗ chân cao, lắc yo-yo trong tay, thật thà nói với ống kính: “Con tới tham gia chương trình, là bởi vì con muốn làm đại minh tinh.” Không có sự cố ý che giấu của người trưởng thành, liếc mắt đã có thể thấy được sự chân thành từ tận đáy lòng. Không ít khán giả bị phát ngôn lớn mật mà trẻ con này gợi lên từng hồi ức. Lúc còn bé ai mà chẳng ảo tưởng được làm quốc vương công chúa đại minh tinh? “Chỉ là, đứa nhỏ lớn tiếng nói ra mơ ước của mình nhiều khi cũng sẽ bị người khác cười nhạo, thậm chí còn bị hỏi ngược lại, sao con không muốn làm nhà khoa học? Cảm thấy ngay từ khi bắt đầu biết mơ ước đã phải đối mặt với xiềng xích và khinh bỉ.” Lâm Nhiễm trong lúc tự kể chuyện không quên bù lời cho con trai mình, chỉ lo Nhân Nhân nhận phải công kích trái chiều trên internet. Thái độ bao bọc con trai của cậu hết sức rõ ràng. “Dần dần, những đứa trẻ khi viết về ước mơ của mình, phải viết những thứ lớn lao như tôi muốn làm thầy thuốc, luật sư, lính cứu hỏa, chứ không thể chỉ viết đơn giản như tôi muốn kiếm nhiều tiền, hoặc là tôi muốn được tất cả mọi người yêu quý tôi.” Khát vọng cầu sinh của tổ tiết mục cũng bị khơi dậy, bầu không khí trầm xuống — không phải ý nói mơ ước của những người muốn cống hiến cho xã hội là sai, chỉ là ước mơ thì không nên phân biệt địa vị, cao thấp giàu nghèo. “Lại lớn thêm một chút, bạn nói bạn muốn làm nhà khoa học cũng không được nữa rồi, bởi vì người khác sẽ cười nhạo thành tích của bạn, cười nhạo trí thông minh của bạn, cười nhạo bạn không nhìn rõ trình độ của mình ở đâu.” Nhưng mơ ước chính là thế. Cho dù mơ ước viển vông thì cũng không thể bị cướp mất quyền được mơ ước. Ước mơ của bạn nhỏ Nhân Nhân chính là làm đại minh tinh, tuy rằng với tuổi tác hiện tại có lẽ cậu nhóc cũng chưa hiểu được làm minh tinh rốt cuộc là công việc gì, mỗi ngày phải trả giá những thứ gì. Nhóc chỉ đơn giản là thích cảm giác được ca hát, nhảy múa trước ống kính. Nói thật, sự bao bọc của Lâm Nhiễm đối với con trai có hơi thái quá, bởi vì dù không có những câu kết xuất giá trị quan của cậu thì khán giả cũng sẽ không chê trách Nhân Nhân không biết tự lượng sức. Ngược lại, nhóc con này dựa vào sức hút cá nhân mà thành công thu được một nhóm fan mama, fan baba, thậm chí quỷ dị hơn còn thu được cả fan sự nghiệp. Đây là những cư dân mạng tự thấy mình tướng mạo không đẹp, ngũ âm không hoàn chỉnh, sẽ không thể thực hiện được giấc mơ biểu diễn trên sân khấu nên đều ký thác mơ ước này lên người Nhân Nhân. “Nhân Nhân, tiến lên!” Sau khi tổ phỏng vấn “mẹ” con kết thúc, tiếp đến là một đôi chị em ruột, thiên hậu nhạc tình và thị hậu lớn tuổi hàng thật giá thật, các cô đều đã thành danh nhiều năm, mặc dù bây giờ hiếm thấy tham gia hoạt động công khai, nhưng nhắc tên vẫn nhiều người biết, là phái thực lực rất có duyên với khán giả. Ca khúc thành danh của thiên hậu dù cho chỉ nhìn lời hát thì trong đầu cũng có thể tự vang lên tiếng nhạc, phim truyền hình của thị hậu cho đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn được đài truyền hình phát lại vào kỳ nghỉ hè. Mục đích hai người lên chương trình rất đơn giản, chính là để chứng minh cho những người xem năm đó nói tình chị em của họ là giả tạo rằng: dù cho đến năm bốn mươi, năm mươi tuổi như hiện giờ thì hai người họ vẫn chơi với nhau rất bình thường. Phân đoạn này bắt đầu với cảnh bạn bè so chiêu trên bàn mạt chược rồi dần dần chuyển cảnh đến hình ảnh cây đại thụ kiên cố vững vàng dưới trời xanh. “Đương nhiên, tham gia chương trình cũng là bởi nghe đâu có cơ hội được đi du lịch nước ngoài miễn phí, không chỉ bao ăn ngủ qua đêm, còn có thể kiếm tiền…” Thiên hậu Beta nói. Chị gái thị hậu tiếp lời: “Phần tiền này nếu đem đi gửi ở ngân hàng còn có thể lĩnh trứng gà miễn phí, có sức hấp dẫn trí mạng đối với một người trung niên như tôi.” Đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm chác nào! Đối với một số người, việc tiết kiệm có thể mang đến niềm vui. Đó là một loại khoái cảm bí ẩn, mặc dù khó hình dung nổi nhưng lại thực sự tồn tại. Đạo diễn Trương không thể không đồng ý chuyện này, trong lòng âu sầu liên tiếp gật gù, chương trình cũng đặc biệt bố trí cho đạo diễn một cái ống kính thật dài, ghi lại cảnh ông đang không kiềm chế được mà đắm chìm trong tiết học giáo dục kinh tế tính toán tỉ mỉ của thị hậu. Dù có tiền đi nữa cũng phải chú ý tăng thu giảm chi, giống như cái tiết mục này của bọn họ, dù có kim chủ baba đầu tư cũng phải giữ vững cân bằng. Nhóm minh tinh thứ ba là một tiểu thịt tươi Alpha hàng top, là đỉnh lưu giới giải trí hiện nay. Nhưng bạn tốt cùng cậu ta tham gia chương trình không phải là tiểu thịt tươi giống cậu ta, cũng không phải minh tinh trong giới, càng không phải bạn bè ngoài giới, mà là một con chó nhiệt tình hoạt bát, giống chó Trung Hoa bản địa, tục xưng là chó cỏ, tên là Nháo Nháo. Con này, nói thế nào nhỉ, là một con chó cực kỳ đặc biệt, khóe môi trề xuống, tai to, mỗi giờ mỗi phút đều cho người ta cảm giác nó đang chất vấn cả thế gian. Tính cách cũng như tên, cực kỳ ầm ĩ, là một hotface có lượng fan trên mạng lên tới hơn ngàn vạn, được mọi người xưng là Nháo ca, gần như ai cũng có lưu một cái meme của nó. Tiểu thịt tươi trong lúc phỏng vấn cũng thẳng thắn nói rằng: “Không phải tôi mang bạn đến tham gia chương trình, là Nháo ca mang bạn của nó – chính là tôi, đến tham gia chương trình.” Mặt mũi của Nháo ca lớn như vậy đó. Tổ hợp một người một chó thần kỳ này lạ lùng thay lại trở thành tổ đội khiến khán giả đồng tình nhiều nhất. Trong xã hội hiện đại thì hiệu suất là số một, khi nhịp sống càng nhanh áp lực sống càng lớn, tỉ lệ giới trẻ nuôi thú cưng cũng ngày càng cao. Bất kể là phái nuôi chó hay nuôi mèo cũng đều phải thừa nhận, thật ra làm bạn với thú cưng mới là thoải mái nhất. “Bạn có thể thổ lộ với nó bất kỳ điều gì, dù là năng lượng tiêu cực nó cũng sẽ tiếp thu hết, lại không chê tôi phiền.” Tiểu thịt tươi vừa tội nghiệp nhìn ống kính đã khiến cho một đống fan gào gọi “vui lên con trai, mama cũng không chê con phiền”. Còn lời thoại của Nháo ca trong suốt tập này cũng chỉ có một câu: “Gâu!” Một câu đơn giản này lại thu được phản hồi nhiệt tình nhất, tất cả đều là: [Nháo của tui nói rất đúng], [Nói quá hay rồi], [Nháo Nháo giỏi quá], làm như thật sự đang đáp qua đáp lại, đặc biệt vui sướng. Nhóm khách quý thứ tư được phỏng vấn là hai nghệ sĩ hài hot nhất hai năm qua, một người là bàn tay vàng hợp tác với giới phim ảnh, một người đảm đương vai tấu hài trong các show giải trí. Hai người là anh em ruột nhưng ngoại hình lại một mập một gầy, một cao một thấp, hoàn toàn khiến người ta không tưởng tượng nổi giữa họ rốt cuộc có liên hệ máu mủ chỗ nào. Điểm giống nhau duy nhất chính là, chỉ cần nhìn thấy mặt bọn họ thôi là khán giả cũng đã cảm thấy rất buồn cười rồi. Trong nghề này, nhân duyên của hai người họ cực kỳ tốt, bạn bè trải khắp giới giải trí. Nhưng lần tái xuất này bọn họ lại không đưa bạn bè khác đến tham gia chương trình mà chỉ dẫn theo anh em của mình. Sở dĩ bọn họ tham gia “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi” hoàn toàn do lúc ở trong đài thấy đạo diễn Trương không chỉ tìm được Lâm Nhiễm mà cuối cùng còn lôi kéo được hai nhà tài trợ Hoắc Cố, nên lúc đó mới quyết định. “Nếu không phải vì công việc còn lâu tôi mới thừa nhận ổng là bạn tốt nhất của tôi. Anh trai của mình cũng là bạn thân của mình, tôi có linh cảm lúc ra ngoài mà nói như vậy sẽ khiến hình tượng của tôi trở nên rất đáng thương.” “Cho nên, điểm này tôi phải nhấn mạnh, tất cả những thứ này đều là do nhà đài sắp xếp, đặc biệt phái tôi đến mua vui cho kim chủ baba!” “Tôi nhất định sẽ nỗ lực khiến baba để ý nhiều hơn đến những chương trình tạp kỹ khác của đài chúng tôi, đảm bảo cũng ưu tú không kém. Ví dụ như ‘Gia Tộc X’ mà tôi đang làm người dẫn chương trình, hoặc là một chương trình khác cũng tạm ổn như ‘Bạn Ăn Chưa?’ cũng do tôi dẫn nốt, còn có…” Người em trai vóc dáng cao gầy huơ tay tự giới thiệu một tràng dài. Người anh trai thấp béo ngồi ở bên cạnh nói: “Tôi thì không giống như vậy, tôi đến đây đơn thuần là để nhận người thân, bởi vì tôi chính là người thân thất lạc nhiều năm của Hoắc baba! À của Cố baba cũng được!” “Anh trai, vậy em là ai?” “Cậu là ai?” Anh em nhà này tấu hài là trí mạng nhất. Ra trận cuối cùng chính là Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ, hoặc nên nói là “Cố Kinh” và “Hoắc Chi Trĩ”. Lúc hậu kỳ cắt nối biên tập đã trực tiếp chèn một phụ đề có hiệu ứng nổi bật —— kim chủ baba nhất định phải chốt sổ! Ekip chương trình biết đôi cuối cùng ra trận cũng không phải tiết mục chốt lại mà chỉ là ước định không thành lời nên biên tập phần này nhẹ nhàng nhất. Sau khi Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ một người dùng quýt bịt miệng, một người ngoan cường phá game xong thì nội dung tập giới thiệu đầu tiên thuận lợi chuyển sang phân đoạn thứ hai: Chơi đùa. “Trong tập này của chúng tôi, nội dung sẽ là đem đến cho người xem những cách thức chơi chung giết thời gian giữa bạn bè với nhau, tất nhiên là mỗi đội một kiểu không ai giống ai.” Âm thanh của đạo diễn Trương truyền ra từ phía sau ống kính, “Trước mắt, tập giới thiệu đầu sẽ ghi hình riêng thói quen chung sống ưa thích của nhóm khách mời và bạn bè của họ.” Ví dụ như Lâm Nhiễm và Nhân Nhân chính là hai cha con cùng chơi chung; tiểu thịt tươi và anh chó thì lại là nhảy nhót tưng bừng trong công viên, tinh lực vô hạn; hai chị già thì cùng đi đến phòng vẽ để vẽ tranh sơn dầu sức sống bừng bừng, sau đó cùng uống một bữa trà chiều; anh em MC thì lại gượng ép đi đến một công viên giải trí, chắc là hàng ngày cũng chẳng bồi dưỡng ra được chút ăn ý nào, bởi vì nhất quyết không chịu mua áo mưa dùng một lần nên lúc xông vào dòng nước xiết bị dính lạnh đến thấu tim, chơi xong bắt đầu cạnh khóe nhau chẳng khác gì học sinh tiểu học khiến khán giả cười lên cười xuống. Thế ngày thường lúc ở cùng nhau thì Hoắc công tử và Cố công tử sẽ làm gì? Cưỡi ngựa? Trượt tuyết? Bơi lội? Club cao cấp? Đua xe trên đỉnh núi? Quần chúng liên miên tưởng tượng đến thú vui của giới phú nhị đại hào môn, từng hình ảnh lướt nhanh qua màn hình, cho đến khi dừng lại tại cảnh tượng thực tế ở nhà họ Hoắc. “Cố Kinh” và “Hoắc Chi Trĩ” quyết định… cùng nhau chơi game. “Cho tôi xin, bộ dáng tôi lúc này ngoại trừ ở nhà chơi game còn có thể làm gì được nữa?” Lục Chỉ chỉ tay vào chính mình, đang ngồi trên xe lăn, cho dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng phải cúi đầu trước hiện thực. Hoạt động giải trí gần đây của Hoắc công tử cơ bản đều là trạch ở nhà. Cố Kinh Bạch lo cho tâm tình của họ Lục, sợ hắn không có ai nói chuyện cùng sẽ nghĩ linh tinh nên cho đến bây giờ đã cùng hắn chơi không ít loại game trải nghiệm thịnh hành trong thế giới nhỏ này. Bất kể là máy tính, di động hay kể cả máy chơi game, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó. Nhà họ Hoắc có một tầng chuyên dùng làm phòng giải trí nghe nhìn, từ trò chơi điện tử cổ lỗ cho đến rạp chiếu phim tư nhân màn hình siêu to khổng lồ, chỉ có bạn không nghĩ ra chứ không có trò gì nơi này không có. Cách giải trí của người có tiền giản dị tự nhiên như vậy đó. Màn hình hoàn toàn bị bao phủ bằng icon quả chanh, có người khóc lóc gào thét, có những người trạch là để hưởng thụ, có những người trạch chỉ là để… tiết kiệm tiền ăn chơi cuối tuần mà thôi. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đeo kính 3D, bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng trong game, đây là một game trải nghiệm thể loại xây dựng tương đối hot dạo gần đây tên gọi là ‘Thành’. Điểm khác biệt so với những game xây dựng cùng thể loại đó là lúc bắt đầu chơi game có thể lựa chọn hình thức chơi một người hoặc là nhiều người hợp tác. Nhiều người hợp tác, tên như ý nghĩa, chính là ở trong cộng đồng game, bạn có thể cùng bạn bè của mình chế tạo một tòa thành thuộc về cả nhóm. Kiến tạo bối cảnh có thể chọn cổ đại, cũng có thể chọn hiện đại, thậm chí còn có tương lai, không gian giả tưởng, tha hồ lựa chọn. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ chọn xây dựng một tòa thành giả tưởng thuộc thời Trung Cổ, nói trắng ra chính là huyền huyễn phương Tây, cộng đồng sáu chủng tộc lớn sinh sống trong một tòa thành, căn cứ vào đặc tính bất đồng giữa các chủng tộc để tiến hành phân chia khu vực và kiến thiết. Ví dụ như tộc Tinh Linh gần gũi với thiên nhiên, thích cuộc sống hoàn toàn cách biệt với thế gian, vậy thì tiện nhất là thu xếp cho tộc Tinh Linh ở khu vực ngoại thành, rồi lại cố gắng xây dựng các loại thảm thực vật rừng rậm ở khu lân cận, kiến trúc cũng sử dụng nhà gỗ tự nhiên, bàn ghế đồ đạc tạo hình bông hoa. Sau khi chất lượng sống của toàn thể tộc Tinh Linh tăng lên thì bọn họ sẽ tặng lại thành chủ đại nhân vô số hoa quả và nguyên tố năng lượng. “Em cảm thấy chúng ta cứ như những nhà thầu keo kiệt.” Lục Chỉ nói. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đóng vai song thành chủ của toà thành tên là Farris này. Hai người có một cái dinh thự của thành chủ, trong đó đặt hai cái ghế tựa lưng màu đỏ vàng cạnh nhau. Trong thành có các loại NPC khác nhau như thư ký, nhân viên tài chính, trò chơi này được thiết kế đến rất dụng tâm. Trong lúc Lục Chỉ cẩn thận thúc đẩy tăng trưởng, xây dựng rồi lại xây dựng, hận không thể trong một đêm mở rộng bản đồ gấp mười lần, đi xâm lược những tòa thành thuộc lãnh địa khác, Cố Kinh Bạch lại… Chơi trò thay quần áo. Cố Kinh Bạch chơi bất kỳ game nào cũng có cái bản lĩnh thần kỳ này, không quản trò chơi này là chủng loại gì thì cuối cùng đều biến thành trò thay quần áo. Cho dù là “Kế hoạch Z”, Cố Kinh Bạch cũng là người chơi sở hữu nhiều skin nhất. Nạp tiền nhiều đến mức nhà sản xuất game hận không thể làm riêng cho y một mục chuyên mua bán skin để kiếm tiền được nhiều hơn. Chơi “Thành” cũng giống vậy, Cố Kinh Bạch kỳ thực không có hứng thú quá nhiều đối với mấy trò xây dựng cơ bản hay tích góp tiền mở rộng. Cống hiến to lớn nhất của y với tòa thành này chính là xây dựng vô số xưởng dệt may, phường nhuộm vải và tiệm bán quần áo. Ngày hôm nay đổi kỵ trang cho nữ vương tinh linh, ngày mai sửa âu phục cho vương tử thú nhân, có lúc còn may thêm đôi cánh thiên sứ sau lưng áo vua người lùn. Sau khi thấy được nội dung game đã qua hậu kỳ cắt nối biên tập của hai người họ, khán giả thiếu chút nữa cười đến điên luôn. Một đứa sẵn sàng ra trận động chút là chuẩn bị phát động chiến tranh thành bang, một bên mắt sáng lòe lòe chỉ yêu cái đẹp. Rõ ràng đều ở cùng một toà thành, thế nhưng hai người lại có thể tách biệt ra hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau. Khó tin nhất là, ấy vậy mà “Cố Kinh” và “Hoắc Chi Trĩ” vẫn có thể hài hòa mà chơi tiếp. Tên này thì mặc kệ người ta lên đồ cho kỵ sĩ xuất chinh một thân khôi giáp hoa lệ tao nhã, tên kia thì đặc biệt vui vẻ bởi sau khi mở rộng bản đồ sẽ lại được thay skin cho một đống nhân vật mới. Khán giả suy đoán rằng họ sẽ cản trở lẫn nhau hoặc là không hợp ý nhau mà làm ầm ĩ lên, nhưng đến cuối vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. [Đột nhiên cảm thấy chính ra tính tình của Hoắc baba rất tốt, nếu tôi đang chăm chỉ thúc đẩy toàn dân lao động sản xuất mở rộng thành bang mà bên kia bạn tôi lại chơi trò thần tiên, không những không giúp gì mà còn dùng nhiều tiền như vậy để mua skin vô bổ, sợ là tôi sẽ cho nó tắm máu ngay tại chỗ mất! [ánh mắt nguy hiểm. jpg].] [Vợ chồng chưa cưới nhất định nhất định nhất định phải cùng nhau chơi “Thành” trước khi kết hôn, hai người hoặc là sẽ có được trải nghiệm tri kỷ tâm giao, hoặc là sẽ sớm nhận ra đôi bên thực ra không hợp nhau để kịp dừng lại.] [Mọi người đều biết “Thành” còn có tên gọi khác là “Tình Bạn Tình Yêu Đều Tan Nát” [doge].] [Nói đi cũng phải nói lại, Hoắc baba và Cố baba có thể chơi hài hòa như thế chứng tỏ rằng bọn họ hiểu nhau rất rõ, tâm ý tương thông phải không? Tôi biết cậu muốn lấy tiền của tôi đi mua skin, hoặc là tôi biết cậu sẽ đem kỵ sĩ mà tôi tốn công lên đồ đẹp đẽ đi chịu chết, nhưng tôi không để ý chút nào.] [Ôi, thẩm mỹ của Cố baba tốt thật! Tôi cũng phải nhanh nhanh mua một bộ như vậy cho nhân vật của tôi mới được!] Cố Kinh Bạch thực không ngờ rằng tên nhóc luôn có dã tâm xâm chiếm thế giới như Lục Chỉ đây lúc chơi game lại có thể khoan dung y đến nhường này. Nói thật, được nhường nhịn như vậy khiến Cố Kinh Bạch cảm thấy hơi ngại ngùng, cũng đâu phải là y không thể phối hợp với Lục Chỉ trong chuyện đánh chiếm thành bang, chế tạo vũ khí hay đánh quái thăng cấp mở rộng bản đồ. Nhưng mà sau khi Cố Kinh Bạch mở miệng, Lục Chỉ lại nhìn Cố Kinh Bạch một cách kỳ quái, hỏi ngược lại y: “Sao anh lại phải miễn cưỡng làm chuyện mà mình không thích?” “Hả?” “Anh cũng đâu có bắt em phải gia nhập vào gia tộc dệt vải nhà anh.” Lục Chỉ thực tâm cảm thấy như vậy, “Em không cố thay đổi anh, anh cũng không cưỡng ép em phải thay đổi, chúng ta như vậy thoải mái hài hòa biết bao, đây chẳng phải là chuyện mà những người bạn nên làm à?” Không hiểu sao lại nói ra một câu rất có triết lý nhân sinh. Tập mở đầu của “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi” cũng kết thúc ở đây, khác hoàn toàn so với kỳ vọng về một màn đại chiến xé nhau của quần chúng ăn dưa, nhưng kỳ lạ thay lại thu hút người xem. Chương trình này giống như cuộc sống sinh hoạt bình yên của mọi người, không có nhiều chuyện giật gân cẩu huyết, cũng không có tư tưởng đối chọi không trắng thì đen, chỉ có năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, những người bạn cùng nhau trải qua ngày an nhàn dưới nắng hè. Bất cứ lúc nào nhớ tới đối phương cũng sẽ không nhịn được mà giương khóe môi lên, cười mắng một câu, cái tên ngốc này. Bởi vậy mà “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi” mới chiếu một tập ngắn đã nổi tiếng, hoàn toàn gây được tiếng vang, không một ai ngờ nó lại hot đến vậy, vừa chiếu xong đã kéo tình hình cổ phiếu của đài truyền hình lên. Điều khiến người ta khó tin hơn là, chương trình này mang lại lượng khán giả rất tốt. Cả phía đài lẫn bên sản xuất đều có thành tựu, hoà thuận cùng nhau phát tài. Ekip chương trình tận dụng mọi thời cơ, ngày tiếp theo phát sóng luôn tập đầu tiên của mùa đầu tiên, đương nhiên là hình thức ưu tiên hội viên VIP xem trước. Nghe đâu vì cái này, chỉ bằng tiền phí hội viên một ngày đã đủ để bên chương trình kiếm được đầy bồn đầy bát, là con số khiến người ta phải trố mắt ngoác mồm. Cố Kinh Bạch là người đầu tư, không chỉ kiếm đủ để hoàn vốn mà thậm chí còn bắt đầu thấy tiền lời. Chương trình quảng cáo và nhà tài trợ dồn dập nhào tới, mà trong tất cả những hợp đồng đó Cố Kinh Bạch đều sẽ được trích phần trăm. Trong tập 1, năm nhóm, tổng cộng có chín vị khách mời bị phân làm hai đội, tập kết ở những địa điểm khác nhau để chơi một số game đang hot hiện nay. Ngày quay hôm ấy, Lục Chỉ không mang theo đội ngũ phát sóng trực tiếp, dù sao cũng quá nhiều người, quá ầm ĩ, phát sóng trực tiếp cũng không có hiệu quả. “Khách mời hôm nay được chia làm hai đội A và B, đội A hoài niệm quá khứ, đội B hướng tới tương lai. Bên này là đội B, chủ đề của tập đầu là game đang hot nhất với giới trẻ hiện nay – Script Kill.” Đạo diễn Trương cầm loa bắt đầu nêu quy tắc ghi hình, cảm giác mình giống như đang dẫn theo một đám trẻ con không nghe lời, rất là mệt mỏi. “Không quan trọng các vị trước kia đã từng chơi hay chưa, hay là có biết luật chơi hay không, tất cả đều không ảnh hưởng gì cả. Lần này chúng tôi sử dụng phiên bản dành cho người mới, có thể thay đổi quần áo, cũng có thể đóng vai nhân vật, nhưng manh mối mấu chốt sẽ được bày ra dưới hình thức thẻ bài, các vị không cần lo chơi game mà không tìm ra chứng cứ hoặc là không hiểu luật chơi, cái hay nhất là không cần ngại chuyện thể lực, bởi chúng ta sẽ chơi bằng hình thức bàn tròn truyền thống. Phần lớn thời gian mọi người chỉ hoạt động đầu óc, cứ ngồi vào cái bàn trước mặt là được rồi.” Kỳ thực, ekip chương trình vốn muốn chơi hình thức hoạt động thể lực thực tế như “Minh tinh X trinh thám” nhưng mà làm sao bây giờ, kim chủ baba to nhất của chương trình là Lục Chỉ không thể tự đi một mình được. Chỉ đành đổi thành hình thức bàn tròn. “Bên này các vị có sáu người, thế nhưng lại có một trẻ con, vậy thì bạn nhỏ này chỉ có thể làm NPC được thôi. Các vị có thể mở phiên bản cho năm người, như vậy đơn giản hơn, không có vấn đề gì chứ?” Đạo diễn cuối cùng cũng nói xong quy tắc. “Có thể để đạo diễn gia nhập rồi biến thành phiên bản sáu người được không?” Lục Chỉ nhấc một ngón tay, ý nói chơi năm người độ khó không cao, hắn muốn thêm người. Không hiểu tại sao, Lục Chỉ có ấn tượng rằng trước kia hình như hắn đã từng chơi rồi, hơn nữa còn chơi cùng cả một đội đông như kiến. Trời mới biết một tên phú nhị đại vạn sự không bận tâm như Hoắc Chi Trĩ rốt cục đã chơi trò này cùng ai. Đạo diễn Trương: “???” Không phải chứ, khách mời cũng có thể tự ý thay đổi quy tắc chương trình sao? Đúng, khách mời thật sự có thể, đây chính là sức mạnh của đồng tiền. Đạo diễn Trương bị nhà sản xuất bán đi không chút do dự, chỉ hận cung phụng baba đủ chưa thành tâm, chưa đủ hiếu thuận. Sau khi đạo diễn Trương cực kỳ không tình nguyện sắp xếp công tác quay chụp xong, ông mới gia nhập vào đội thay quần áo đóng vai nhân vật trong ánh mắt của mọi người. Lục Chỉ nói thẳng với “Cố Kinh”: “Lát nữa nếu sợ đắc tội với người khác, hoặc là không biết nên giết ai thì anh cứ bỏ phiếu cho đạo diễn, chỉ ông ta là hung thủ!” Đạo diễn Trương gào thét: “Tôi nghe thấy rồi đấy!!! Cậu tìm tôi góp đủ quân số chính là để làm lốp dự phòng, để Cố Kinh không phải khó xử thôi sao!?” “Đúng vậy, chứ không ông tưởng là tại sao?” Lục Chỉ nhíu mày. Đạo diễn Trương oan ức: “Tôi còn tưởng cậu coi trọng cốt cách của tôi, muốn thử thách tôi để quyết định xem có nên kết nghĩa thành anh em ruột khác cha khác mẹ hay không, thừa kế gia sản trăm triệu, từ đây đi lên đỉnh cao cuộc đời.” “À thế à.” Đây chính là toàn bộ câu trả lời của Lục Chỉ. Cố Kinh Bạch đã bí mật rút lá bài nhân vật của mình, bài được bốc từ hộp kín, hình vẽ tượng trưng cho nhân vật gì thì phải đóng vai nhân vật đó, đồng thời sẽ có được kịch bản tương ứng với nhân vật. Cố Kinh Bạch nhìn thấy câu thoại đầu tiên là – tôi “giết” người rồi. Nhìn xong liền thông suốt, hóa ra là lá bài của hung thủ. Cố Kinh Bạch gõ cửa phòng thay đồ cách vách, nói với Lục Chỉ: “Lát nữa đi cùng tôi chứ?” Lục Chỉ gật đầu không hề do dự: “Chúng ta phải liên thủ lùng bắt tên sát nhân mới được!” *** Hết chương 35
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]