Em đau lòng cho quá khứ của hai người, anh vẫn còn yêu anh ấy!
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Cố Kinh Bạch muốn lợi dụng Hắc Nguyệt tiến hóa để mở khóa dị năng hệ Không Gian của mình, nhưng y chưa kịp thực hiện thì một cơn mệt mỏi ập đến. Mí mắt nặng như đeo chì, dù y có cố gắng giữ tỉnh táo thế nào cũng không có tác dụng, càng vùng vẫy cơn buồn ngủ càng đến nhanh hơn.
Cuối cùng, Cố Kinh Bạch thậm chí còn chưa đi tới được chỗ giường, mắt đã tối sầm lại, ngã ngay tại chỗ.
Đương nhiên, y không thật sự bị ngã ra đất.
Lục Chỉ vững vàng đón lấy người yêu của mình. Thân là Tang Thi Vương, chút chuyện nhỏ này đối với hắn có là gì. Một tay Lục Chỉ đỡ ở eo Cố Kinh Bạch, ôm người yêu mềm mại ngọt ngào vào lòng. Cảm giác này ấm áp vô cùng, có một loại ma lực khiến người ta bình tĩnh ngay lập tức.
Người yêu của hắn là một báu vật, độc nhất vô nhị trêи thế gian này!
Lục Chỉ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Cố Kinh Bạch, đến hô hấp của mình hắn cũng kiềm chế thật cẩn thận. Bởi vì con người trong mắt hắn rất yếu ớt, không đỡ nổi một đòn, giống một cốc thủy tinh trêи bàn, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào cũng có thể vỡ tan. Hắn căng thẳng đến nỗi tay chân không biết phải để đâu.
Trong đầu lặp đi lặp lại câu kinh tự hắn đã từng nghe ở trong chùa —
Vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ…
Chưa một khoảnh khắc nào khiến Lục Chỉ hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-thu-doan-moi-lay-duoc-long-nguoi/653228/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.