*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Sau khi Tế Tế về tới nhà, câu nói cuối cùng của Mã Lệ vẫn còn quanh quẩn mãi trong đầu cô: “Hiện giờ tớ rất vui vẻ, các cậu biết không, khi cậu đã không thể nào yêu một người đàn ông nữa thì cậu sẽ vui vẻ biết nhường nào. Tất cả mọi chuyện cậu làm đều là vì bản thân mình, cậu có thể đòi hỏi thỏa thích mà không cần phải trả giá, cũng không cần phải lo lắng đối phương có yêu cậu không. Tiền tài bẩn thỉu nhưng rất tốt. Tớ trải qua cuộc sống giàu có rồi mới biết tình yêu đày đọa người ta thế nào. Có tiền thật là tốt, gần như có thể mua được tất cả mọi thứ, cái gì không mua được thì tớ cũng không cần. Lúc đầu tớ đã từng cảm thấy hổ thẹn vì bản thân trước kia, sau này tớ sẽ không bao giờ khiến mình trở nên nực cười như vậy nữa. Tớ có hạnh phúc không sao? Tớ rất hạnh phúc…” 
Rốt cuộc thì suy nghĩ như vậy của Mã Lệ là đúng hay là sai? 
Nếu hạnh phúc mà phải trả cái giá cao như vậy thì tôi đây cũng cóc cần! Tế Tế tự nhủ, mình có đồ ngon để ăn là đã hạnh phúc rồi, nếu như Giang Túy Mặc mà bị mình tóm được, như vậy… thì là mình lời to. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, những chuyện Mã Lệ đã trải qua dù ít dù nhiều cũng có ảnh hưởng tới tính tích cực của Tế Tế, cô cũng bắt đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/534526/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.