“Sao mấy người lại có thể như vậy chứ…” Tế Tế nước mắt lưng tròng, không ngừng nức nở. Thảo nào ba mẹ cô lại không thèm để ý đến chuyện con gái đang nằm viện, nói là đi Vũ Hán du lịch nhưng lần nào cô gọi điện thoại cho họ, họ cũng chẳng nói với cô được mấy câu, thì ra chỉ là đang chăm sóc cho ông ngoại, sợ bị lộ tẩy. 
“Này cậu đừng có khóc mà… Sau đó tôi có nghe ba cậu nói là cuộc phẫu thuật cho ông ngoại cậu rất thành công, khôi phục cũng tốt, tôi cho rằng lúc về họ sẽ nói thật với cậu, cho nên mới thuận miệng hỏi cậu. Không ngờ rằng… Cậu tuyệt đối đừng có đi hỏi ba mẹ cậu đấy! Bọn họ sẽ mắng chết tôi đấy! Ông ngoại cậu cũng không có chuyện gì lớn, bọn họ chỉ không muốn ảnh hưởng đến công việc của cậu thôi!” 
“Cậu đừng có nói nữa, tôi muốn xin nghỉ phép năm về thành phố H.” 
“Thân ái à, cậu nghe tôi nói này…” 
Tế Tế cúp điện thoại, trốn vào phòng tắm mở vòi nước nóng che giấu tiếng khóc, vừa tắm vừa khóc một mình, nửa tiếng sau mới đi ra. Lời nói dối có thiện ý cũng sẽ khiến người ta đau lòng! 
Ngày hôm sau, mắt Tế Tế sưng phồng lên, cô đeo kính râm, gạt ba mẹ là tối qua uống nhiều nước quá nên mắt sưng, cứ như vậy mà tới tòa soạn báo. 
Cô còn chưa kịp tìm chủ biên xin nghỉ thì chủ biên đã gọi cô tới phòng làm việc, nói là có chuyện muốn thương lượng với cô. 
Chủ biên nói, Tiểu Chu bên mảng xã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/534518/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.