*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ Tế Tế còn đang nhạt nhòa nước mắt thì lại nhìn thấy Tế Tế chớp chớp đôi mắt to tròn: “Mẹ…”
Sao mà hoảng sợ và vui mừng đều tới đột ngột như vậy chứ.
Mẹ Tế Tế nhanh chóng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bà nổi giận gầm lên một tiếng, kéo tấm chăn đang đắp trên người Tế Tế xuống, nghiêm khắc vỗ xuống đầu cô nàng một cái, sau đó mới xoay người lau nước mắt vẫn đang chảy ào ào bên khóe mắt.
Tế Tế nôn xong đã thoải mái hơn rất nhiều, cô không xem mấy bác sĩ đang bận rộn lau chùi quần áo của mình, chỉ lo nhắm mắt nghỉ ngơi. Mẹ Tế Tế thì tinh mắt tóm được nhân vật then chốt trong đám bác sĩ là Giang Túy Mặc, tiến tới hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi bị làm sao thế?”
“Cô ấy điển hình cho…” Giang Túy Mặc dừng lại một chút, chờ Tế Tế dựng thẳng lỗ tai lên nhìn về phía anh: “ăn nhiều tiêu không kịp.”
Mẹ Tế Tế thở dài một hơi, đang định bắt đầu quở mắng Tế Tế, nhưng lại không ngờ rằng thời giờ bác sĩ đều thích nói hai chữ kia —
“Nhưng mà…”
Giang Túy Mặc cúi đầu nhìn bệnh án, trên mặt chẳng hề có chút hài hước nào: “Từ kết quả kiểm tra trước mắt có thể thấy, bệnh nhân có triệu chứng viêm dạ dày cấp tính.” Câu này là nói với hai mẹ con Tế Tế, nhưng câu sau thì quay sang nói với đám sinh viên thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/534511/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.