Thẩm Thiên Vi cười rấtthỏa mãn, cô muốn mãi mãi ở trong giấc mơ này không bao giờ tỉnh lại.Thẩm Thiên Dục bật cười,một giây kế tiếp, hắn dùng ga giường trắng noãn bao lấy thân thể trơn bóng. Hắnngồi dậy ôm cô đi tới sofa nhỏ gần cửa sổ ngồi xuống, “Xoạt” một tiếng, hắn mởra một nửa rèm cửa sổ, ánh nắng sáng sớm trong nháy mắt tràn vào bên trongphòng, chói mắt đến nỗi khiến Thẩm Thiên Vi nhắm mắt lại.
Cô đột nhiên thanh tỉnh,toàn thân cũng theo đó mà cứng ngắc lại. Cô không thể tưởng tượng nổi ngẩng lênđầu, nhìn gương mặt tuấn tú, thật lâu sau đó cũng chỉ có thể không ngừng há hốcmiệng.
Thẩm Thiên Dục hôn vàogiữa trán cô: “Đây không phải là mơ, Vi Vi.”
Tế bào toàn thân ThẩmThiên Vi nhảy dựng lên! Cô muốn thét lên nhưng cổ họng lại cứng ngắc. Cô chỉ cóthể nhìn hắn, hít thở thật sâu...
Cuối cùng, cô khàn khànhỏi: “Không phải là mơ? Là thật?”
“Ừ.”
Chỉ là một câu trả lờiđơn giản lại làm toàn thân cô run rẩy. Thẩm Thiên Vi không dám tin, lấy tay chelại đôi môi đang khẽ run.
Không phải là giấc mơ?Trời ơi, đây không phải là giấc mơ! Như vậy, tối hôm qua cô nằm mơ tất cả đềulà sự thật. Hắn cùng cô ân ái phóng đãng như vậy cũng là thật! Nhưng tại sao, tạisao hắn lại làm thế? Hắn không phải...
“Anh không có mất trínhớ, Vi Vi.” Thẩm Thiên Dục thấy cô hình như rất kinh sợ, hắn ôm lấy cô muốn giảmbớt sự sợ hãi trong lòng cô, hắn nhìn Thẩm Thiên Vi, “Cái gì anh cũng nhớ cả! Sựthương yêu, cố chấp, dịu dàng, ngu ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-cho-em-cung-chieu-anh/51461/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.