“Ta quen rồi.” Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại, thản nhiên nói.
Là quen ngất xỉu, hay quen bị hạ độc vậy?
Ta vốn nghĩ rằng cuộc đời ta trải qua đã đủ cực khổ, nhưng không ngờ rằng có thể gặp được người còn khổ hơn ta.
“Vậy thì bệ hạ đắp chăn lên đi.” Nói xong ta lấy chăn đắp lên cho Tiêu Cẩn Du, bận rộn một hồi, ta đắp toàn bộ chăn trên giường cho hắn một cách kín kẽ không chừa lại chút khe hở nào mới thôi.
Nhìn thấy lông mày hơi nhướng lên của Tiêu Cẩn Du, ta đành giải thích: “Người đổ mồ hôi mới tốt, dù sao thì người vẫn còn lên cơn sốt.”
Chắc hắn cảm thấy khó chịu nên nhích tới nhích lui, một lúc lâu sau mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Ta thở dài, cầm bát thuốc không đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, ngoại trừ Toàn công công ra, thì không có cung nhân nào nữa cả.
Toàn công công nhìn thấy bát thuốc trống rỗng trong tay ta, cười hỏi: “Uống hết rồi à?”
Ta nhìn gã, cũng không rõ gã có biết chén này là thuốc độc hay không.
“Uống xong rồi.” Ta gật đầu.
Tiêu Cẩn Du ngủ suốt một ngày một đêm, Toàn công công lại đưa tới thêm hai bát thuốc nữa, tất cả đều bị ta đổ hết vào chậu hoa ở trong phòng.
Lúc gã đưa thuốc đến, còn dẫn theo một người nữa.
Gã bảo người đó là Cố Bạch - Cố đại nhân.
Bấy giờ Tiêu Cẩn Du mới tỉnh dậy, hắn hơi tựa vào đầu giường, bộ dáng vẫn cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-chi/2856555/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.