10
Tiêu Cẩn Du ném ta xuống dưới giường.
Sau khi lăn một vòng trên mặt đất, ta quyết định giải thích cho hành động vừa lúc nãy của mình.
“Nô…Nô tài, vì hồi nãy chân bị tê nên nô tài…”
Tiêu Cẩn Du liếc mắt nhìn ta rồi nhắm mắt lại.
Cuối cùng hắn nói: “Trẫm thấy chân của ngươi cần phải được huấn luyện nhiều hơn.”
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, sau nhiều năm như vậy, ta còn bị phạt đứng tấn!
Khi Toàn công công dẫn theo Cố Bạch và thái y tiến vào trong phòng lần nữa, ta đã đứng tấn ở bên cạnh giường một cách vững vàng.
“Bệ hạ thật sự rất có nhã hứng.” Cố Bạch nhìn ta.
Tiêu Cẩn Du cũng nhìn ta, rồi mới đưa tay cho thái y bắt mạch.
“Thân thể bệ hạ không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm nữa là được.” Thái y thu tay lại, cung kính đứng lên và bước sang một bên.
Sao mới đó đã không còn đáng ngại nữa rồi?
Chẳng lẽ lành ít dữ nhiều và không còn đáng ngại chỉ cách nhau một chút thời gian vậy thôi?
Tại sao ta chỉ vừa đến đây có một lát mà hắn đã từ lành ít dữ nhiều thành không có gì đáng ngại?
Toàn công công cũng có chút giật mình, nhìn về phía ta với đôi mắt có ẩn ý gì đó mà ta không hiểu.
Cố Bạch cười nói: “Xem ra Đức công công quả thật là hồng nhan bên cạnh bệ hạ, chỉ mới đến cạnh bệ hạ đã chuyển nguy thành an.”
Đừng!
Cái mũ lớn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-chi/2856551/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.