Mộc Tâm lại phải đưa anh về nhà, tay bị thương nên anh không thể lái xe được. Lần này cô đi chậm hơn, thư thả hơn. Một lúc lâu, cô nhỏ giọng nói:
“ Dù gì cũng cảm ơn anh! “- giọng cô nhỏ đến mức chắc chỉ cô là có thể nghe. Nhưng không hiểu sao vẫn có một lời đáp nửa đùa nửa thật đáp lại:
“ Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ “
Tại nhà trọ.
“ Thôi anh vào nhà đi ha! “ - cô thở phào nói như trút được gánh nặng.
Anh cười ranh mãnh:
“ Tôi bị thương rồi thì cô phải chịu trách nhiệm đi chứ! “
“ Gì nữa? “
“Đưa tôi lên phòng! “
“ Lỡ anh làm hại tôi thì sao! “ - cô vừa nói vừa đưa hay tay che người.
Anh bật cười: “ Tôi làm gì với một người đàn ông? “
“ Anh.... “
Dám chê cô là đàn ông, chỉ hận không thể đánh cho anh ta một trận, cô đành lại đỡ anh vào nhà, dù sao trông anh ta cũng không giống kẻ xấu. Vừa lúc vào nhà gặp ngay bà chủ, bà cười hiền hậu:
“ Thiên dẫn bạn gái về nhà chơi hả cháu! “
Mộc Tâm sửng sốt, mặt đỏ rần, luống cuống giải thích:
“Không phải bà ơi...! Chúng cháu là...”
“ Đây là bà con của cháu bà ạ! “ - anh cắt ngang lời cô
Bà lão gật gù rồi bước đi. Bằng trực giác của một người sống lâu năm, bà biết đôi trẻ này không phải bà con, nhưng bà chỉ khẽ cười, ánh mắt hiện lên sự thích thú.
Bị anh cắt lời, Mộc Tâm có chút cảm giác kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-yeu-anh-thoi-gian-khong-thanh-van-de/19855/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.