Ngu Vĩnh An vẫn một mặt dịu dàng như cũ, tay nhẹ nâng chén trà lên, ngón tay miết nhẹ miệng ly, từ tốn nói:
"Cả kinh thành này đều biết Ngu Vĩnh An ta không mang trong mình huyết thống Ngu gia mà là một dã nhi tử đến từ Tây Minh, chuyện này là thật! "
Ngu Vĩnh An dừng lại một chút, đặt chén trà lên bàn, hắn ngẩng đầu lên liếc xem phản ứng từng người, hắn cất giọng thanh thoát nói tiếp:
"Bất quá tên thật của ta là Thôi Chỉ Lục, cha của ta chính là Thôi Túc - đệ nhất thần y bị giết hại trong trận chiến diệt tộc Du 9 năm trước... "
Đôi mắt xếch của Ngu Vĩnh An khẽ híp lại, ám lên tia giảo hoạt nồng đậm nhìn phản ứng của từng người.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán. Ngu Phước biết rõ mọi chuyện một mặt bình tĩnh, hai cha con Tô Hành Ý và Ngu Vĩnh Chương chỉ thoáng ngạc nhiên.
Người kích động nhất là Trương Địch Luân.
Lão vừa nghe tới cái tên 'Thôi Túc' không nhịn được mà bật dậy, đờ đẫn chỉ tay về phía Ngu Vĩnh An song xoay người về hướng Ngu Phướng hòng xác nhận lại mọi chuyện.
Thấy cái gật đầu của người nọ lão liền ngã ngồi trên ghế, tay phải đưa lên che mặt, cơ thể lão run run.
Một lúc sau từng tiếng âm thanh nức nở ngắt quãng vang lên, hai dòng lệ ấm nóng chảy dọc theo gò má đầy nếp nhăn của lão.
Lão không ngờ đứa trẻ năm đó vẫn còn sống.
Nói ra có lẽ sẽ không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-xuyen-sach-van-may-se-toi/2690266/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.