Sau khi lĩnh phạt xong Tô Tiểu Ngạn khập khiễng trở về phòng nghỉ ngơi, đây không phải do nàng ta lười biếng mà là Ngu Vĩnh An ra lệnh để nàng nghỉ cho tới khi vết thương khỏi hẳn mới trở lại làm, đây cũng coi như một ân huệ lớn. Nhưng Tô Tiểu Ngạn vẫn ai oán Ngu Vĩnh An ngu ngốc không chỉ rước họa vào thân còn liên lụy nàng ta chịu phạt.
Vừa đi đến cửa Tô Tiểu Ngạn mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong:
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ, tỷ không có ý đi gặp nhị thiếu gia thật sao? Muội nghe nói y bị thương rất nặng đó! "
Một giọng nữ ngọt ngào cất lên nhu thuận nói, Tuệ Mẫn trong phòng trầm ngâm chìm vào suy nghĩ không đáp lấy nửa lời khiến ả ta có chút vội vã nhanh chóng nói tiếp:
"Tỷ sao vậy? Sao đột nhiên lại không chăm sóc thiếu gia nữa rồi? Lẽ nào tỷ quên lời nhị phu nhân căn dặn trước khi mất rồi sao? Người nói chúng ta phải chăm sóc nhị thiếu gia thật tốt hiện tại người bị thương tỷ cũng không nên vô tâm như vậy không sẽ khiến nhị thiếu gia hiểu lầm mất! "
"A Thất, tỷ không có ý như vậy chỉ là... "
Tuệ Mẫn ngập ngừng không nói nên lời, hôm qua nàng nghe lời đại thiếu gia tới chỗ y học hỏi công việc nên vẫn luôn không có cơ hội chú ý tới Ngu Vĩnh An. Một phần vì biết hắn còn có Tô Tiểu Ngạn ở bên nên nàng cũng an tâm được vài phần không ngờ còn chưa tới một ngày đã hay tin thiếu niên bị thương khiến nàng rất lo lắng. Nhưng trước đó đại thiếu gia đã đặc biệt ra lệnh cho nàng trong quãng thời gian này dù có chuyện gì xảy ra cũng không được gặp mặt Ngu Vĩnh An không y sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ, chỉ cần ngoan ngoãn đợi tới khi công việc ở viện tử của y hoàn thành nàng mới được phép trở về. Vừa rồi Ngu Vĩnh Chương còn cho người tới gọi nàng đi giúp đỡ nếu hiện tại nàng bỏ việc chỉ sợ sẽ thực sự bị người đuổi ra khỏi phủ khi đó nàng cũng không thể ở bên chăm sóc nhị thiếu gia của nàng.
Tuệ Mẫn suy nghĩ một hồi vẫn là không biết nên đi hay ở, nữ nhân bên cạnh thấy nàng cứ chần chừ liền có ý mở miệng nói chuyện:
"Tỷ nhanh... "
Nhưng chưa đợi ả ta nói xong cửa đột nhiên bị người mở tung ra, chất giọng chua chát quen thuộc cất lên văng vẳng bên tai:
"Tuệ Mẫn! Đại thiếu gia cho gọi muội kìa! "
Tô Tiểu Ngạn cố nén cơn đau ở mông ra vẻ thư thái tiến vào trong, nàng ta hướng về phía Tuệ Mẫn mà tới nhưng ánh mắt vẫn luôn ghim chặt lên người còn lại trong phòng. Nữ nhân kia có vẻ không ưa Tô Tiểu Ngạn lắm, cũng trừng mắt nhìn nàng.
Tuệ Mẫn đang trong cơn rối rắm không hề phát giác ra bầu không khí giương cung bạt kiếm mơ hồ kia, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Tiểu Ngạn đứng bên cạnh nàng như người bắt được vàng vội vã hỏi:
"A Thúy tỷ tỷ! Nhị thiếu gia sao rồi? "
"Y không sao! Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi! " - Tô Tiểu Ngạn tùy tiện đáp, bình tĩnh thoát khỏi Tuệ Mẫn - "Ngược lại là muội, đại thiếu gia cho gọi muội không tính đi sao? "
Nghe thấy Ngu Vĩnh An không sao hòn đá đè nặng trong lòng Tuệ Mẫn cuối cùng cũng được thả xuống, nàng khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa ngẩng mặt lên đã phải đối diện với câu hỏi của Tô Tiểu Ngạn nàng thành thật đáp:
"A! Muội đi liền nhưng mà... "
Tuệ Mẫn tiếp tục ngập ngừng, trong ánh mắt tràn ngập nỗi lo lắng, Tô Tiểu Ngạn hiểu ý nàng liền nói tiếp:
"Không cần lo, nhị thiếu gia đã được đại phu chữa trị bên cạnh còn có đại phu nhân chăm sóc thiếu đi một tỳ nữ là muội cũng không ảnh hưởng gì! "
Thấy Tô Tiểu Ngạn nói cũng có lý Tuệ Mẫn suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định rời đi, nàng hiền tuệ gật đầu tỏ ý bản thân đã hiểu sau nhỏ giọng dặn dò:
"Vậy nhị thiếu gia nhờ cả vào tỷ, muội đi trước! "
Tuệ Mẫn quả thật dứt khoát rời đi hoàn toàn quên mất người thứ ba vẫn luôn hiện diện trong phòng, ngay cả khi bị nữ nhân lên tiếng gọi lại nàng vẫn coi như không nghe thấy nhanh chân đi về phía viện tử của Ngu Vĩnh Chương, thầm quyết tâm phải chăm chỉ hơn hôm qua nhanh hoàn thành công việc đại thiếu gia giao còn trở về với nhị thiếu gia.
Tiểu Thất thấy Tuệ Mẫn bỏ đi mà đầu không ngoảnh lại trong lòng tức không phát tiết ra được sau ả ta mạnh mẽ quay đầu lại trừng Tô Tiểu Ngạn:
"A Thúy tỷ tỷ thật là! Sao lại nói dối Tuệ Mẫn như vậy? Có phải trước quen thói mặt dày cướp công người khác bây giờ lại có ý đuổi người đi độc chiếm đặc ân một mình? "
Mới đó thôi nữ nhân còn ngọt ngào kêu tỷ gọi muội hiện tại người rời đi lại thay đổi một bộ mặt khác. Tiểu Thất coi như cũng có chút tư sắc nhưng khác với Tuệ Mẫn trưởng thành, sắc xảo dung mạo nữ nhân thiên về nét trẻ con, thành thuần hơn, dù cho có tức giận vẫn là khiến người không lỡ ghét. Thế nhưng chất giọng ngọt nịm như nữ hài kia lại nói ra những lời châm chọc khiến người tức giận.
Khoé môi Tô Tiểu Ngạn giật lên mấy cái tức giận trừng Tiểu Thất, nàng ta không có thói quen nhìn người qua vẻ bề ngoài nên dáng vẻ nhu mì, ngoan ngoãn kia của Tiểu Thất chưa từng đánh lừa được nàng ta. Ngược lại nữ nhân còn rất rõ ràng người trước mặt tuy bề ngoài vô hại nhưng nội tâm thâm sâu hơn bất kỳ hạ nhân nào trong phủ. Chưa kể ả ta còn bên cạnh Ngu Trầm bao năm, thay chủ tử xử lý không ít người sao tay có thể sạch sẽ được.
"Muội nói vậy là có ý gì? "
Tô Tiểu Ngạn dù trong lòng rất tức giận nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ vẻ bình thản hỏi ngược lại ả. Tiểu Thất cũng không nóng vội, ả xoay người ngồi lên ghế từ tốn nói:
"Cả phủ hiện tại đều biết A Thúy tỷ cướp công Tuệ Mẫn để ở lại bên cạnh nhị thiếu gia nếu không sao y có thể dễ dàng tha tội cho tỷ như vậy được? "
Tô Tiểu Ngạn đảo mắt mấy vòng, khinh thường lời Tiểu Thất nói ra, rõ ràng là suy nghĩ trong lòng ả lấy đâu ra có người đồn đoán. Nàng có chút không kiên nhẫn với ả, nữ nhân này lúc nào cũng đối đầu với nàng ta, ảo tưởng đuổi nàng ta ra khỏi phủ, trước còn không ít lần mượn thế Ngu Trầm ra oai thế nhưng từ trước tới nay Tô Tiểu Ngạn chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, hiện tại có cơ hội trả đủ nàng ta cũng không câu lệ như trước nữa, bình tĩnh đáp:
"Vậy những người đó đồn cũng sai quá rồi đi! Là do tỷ suốt 7 năm qua vẫn luôn tận trung với nhị thiếu gia nên người mới khai ân tha lỗi cho tỷ! Cũng đâu thể giống người nào đó không ở bên y được ngày nào còn vọng tưởng được chú ý tới! "
Trước khi trở thành tỳ nữ cho Ngu Trầm Tiểu Thất cũng đã từng hầu hạ mẫu tử Tầm Tước một thời gian ngắn nhưng trong một lần ả vô tình bị Ngu Trầm nhìn trúng thế là bị người cưỡng ép lôi đi làm hạ nhân trong viện tử của mình. Lời Tô Tiểu Ngạn nói ra hiển nhiên là đang châm chọc ả khiến ả tức tới nghiến răng nghiến lợi.
"Tỷ! "
Tiểu Thất bị người nói cho tức đỏ bừng mặt, thấy Tô Tiểu Ngạn một mặt tự mãn coi trời bằng vung lửa giận trong lòng ả càng tăng cao nhưng bất lực nhất vẫn là ả chẳng thể làm gì được nàng, ngoại trừ trừng mắt nhìn.
Lúc sau ả đột nhiên mỉm cười ngọt ngào nói:
"A Thúy tỷ tỷ! Muội nghe nói nhị thiếu gia bị thương! "
Tiểu Thất đột nhiên thay đổi thái độ, chân còn bước về phía nàng vài bước khiến Tô Tiểu Ngạn không thể không đề phòng nhìn ả. Quả nhiên nữ nhân vừa mới bước tới trước mặt nàng khuân mặt đã dần trở nên vặn vẹo gằn giọng nói:
"Cũng nghe được tỷ bị đại phu nhân trách phạt!!! "
Nữ nhân hai tay đưa ra bám chặt lấy hai bên vai của Tô Tiểu Ngạn sau đó ả ác độc nhấn người nàng ngồi xuống. Nơi Tô Tiểu Ngạn đứng vừa hay rất gần giường, vết thương trầy xát trên mông bị người đè ép cọ lên vải thô khiến nàng ta đau đớn gào thét không ngừng:
"Aaa... Cái nữ nhân điên này! "
Tô Tiểu Ngạn bị người tập kích bất ngờ không phản ứng kịp, bị ăn đau nữ nhân tức giận quát lớn lấy hết toàn bộ sức lực còn lại đẩy Tiểu Thất ra xa. Nàng ta thở gấp không ngừng, khuân mặt trắng bệch không chút huyết sắc, bên sườn mặt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh chỉ cần nhìn thôi cũng biết vết thương bị động tới đau như thế nào. Tô Tiểu Ngạn tức giận, đôi mắt nâu nhạt đỏ ngàu trừng nữ nhân, răng nghiến chặt kêu lên từng tiếng 'ken két' ghê tai.
Tiểu Thất bị người đẩy ra cũng thuận tiện lùi lại vài bước kéo dài khoảng cách, hai tay ả giơ lên cao tỏ ý bản thân không làm gì cả nhưng trên khuân mặt lại đầy vẻ đắc thắng, trêu ngươi. Sau nữ nhân lại tỏ vẻ vô tội, khuân mặt ủ rũ, ấm ức nói:
"A Thúy tỷ tỷ nói gì vậy? Ta chỉ là muốn giúp tỷ thôi mà! " - Tiểu Thất một mặt ủy khuất, không biết từ lúc nào trong tay ả đã có thêm một bình dược - "Nếu tỷ không ngồi xuống sao muội giúp tỷ bôi thuốc được! "
Tiểu Thất đưa bình dược tới trước mặt Tô Tiểu Ngạn lắc lắc vài cái như muốn chọc tức nàng ta, nếu là bình thường Tô Tiểu Ngạn đã sớm đập nát bình dược kia sau đó hét lớn bản thân không cần. Mà bình dược kia là đồ của Ngu Trầm, dáng vẻ bên ngoài dù đơn điệu nhưng riêng bình không thôi cũng giá trăm lượng vàng nếu nàng ta thực sự đập vỡ nó chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không còn. Tô Tiểu Ngạn suýt chút nữa là mất bình tĩnh rơi vào bẫy rập của nữ nhân, cũng may mấy ngày này đi bên cạnh Ngu Vĩnh An ăn không ít khổ nàng ta cũng học được tính cách dè chừng, nhún nhường, không còn bốc đồng như trước nữa.
Tô Tiểu Ngạn tạm bình ổn lại tâm thế, khóe môi nàng khẽ nhếch lên nở một nụ cười gượng ép, khó khăn cùng Tiểu Thất diễn một vai tỷ muội thân thiết:
"Như vậy phiền muội quá, tỷ không cần đâu! "
Thấy tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu nụ cười bên môi Tiểu Thất cũng không giữ được nữa mà hạ xuống thành một đường thẳng tắp, ánh mắt lạnh băng nhìn người trước mặt. Nữ nhân không có ý tha cho Tô Tiểu Ngạn dễ dàng như vậy, ả tiến tới bên nàng ta nói những lời quan tâm nhưng khuân mặt lại âm trầm tới đáng sợ:
"Như vậy không được đâu! Nếu không bôi thuốc sẽ để lại sẹo, để muội giúp tỷ! "
Tiểu Thất túm chặt lấy tay của Tô Tiểu Ngạn có ý đẩy nàng ta ngã xuống giường, thấy Tiểu Thất không có ý định buông tha cho mình Tô Tiểu Ngạn phiền lòng không thôi cố gắng chống cự thoát khỏi sự kìm hãm của đối phương. Cuối cùng không nhịn được nữa nàng ta đẩy mạnh Tiểu Thất một cái, cùng ả ta xé rách vở kịch nực cười này:
"Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì đây hả? "
"Ta muốn quay trở về! "
Tiểu Thất giận dữ hét lớn, ánh mắt ngoan độc đỏ ngàu nhìn Tô Tiểu Ngạn, giọng điệu như đang ra lệnh cho người khác:
"Ngươi chỉ cần nói cho nhị thiếu gia để người đưa ta trở về ta liền buông tha ngươi! "
"Ha! Nằm mơ đi! "
Tô Tiểu Ngạn cười lạnh một tiếng khinh thường nhìn nữ nhân trước mặt.
"Người đã sớm quên mất ngươi là ai rồi! "
Lời Tô Tiểu Ngạn nói vừa đúng vừa sai, dù sao nữ nhân này cũng không ít lần giúp đỡ thiếu niên, nói hắn không biết ả cũng chính là nói khoác nhưng Ngu Vĩnh An cũng chỉ đơn giản nghĩ Tiểu Thất là tỳ nữ tốt tính nào đó chứ không hề liên tưởng tới tiểu nô tỳ năm xưa từng chăm sóc mình.
Tiểu Thất cũng tỏ tường chuyện này nên ả cũng chẳng mấy ngạc nhiên ngược lại còn chắc nịch nói:
"Quên thì ta quay trở lại để nhắc nhở người nhớ rõ! "
Thấy Tiểu Thất không hề có ý buông bỏ chấp niệm Tô Tiểu Ngạn tức tối trừng ả, lạnh giọng đe doạ:
"Ta thấy ngươi vẫn là thu bớt tâm tư lại nếu để nhị thiếu gia thấy được chỉ sợ người sẽ ghê tởm ngươi đến chết mất! "
Thời gian Tiểu Thất hầu hạ mẫu tử Ngu Vĩnh An còn chưa tới một tháng tính ra tình cảm cũng không quá mặn nồng thế nhưng nữ nhân này bao năm trong sáng ngoài tối vẫn luôn âm thầm giúp đỡ thiếu niên cũng không đơn giản là vì ả ta tốt tính.
Hạ nhân trong Ngu phủ đa phần đều là thường dân nhà nghèo không có cơm ăn mới phải đi bán thân, làm hạ nhân trong phủ quý tộc quan lại nên đa số đều là thân phận minh bạch. Riêng Tiểu Thất lại khác, ả trước kia từng làm ăn mày, gia đình nghèo đông con chỉ có thể mãi nghệ mưu sinh, ả là đứa con thứ bảy trong nhà nên mới gọi là Tiểu Thất. Năm đó hạn hán người còn không có cơm ăn lấy đâu ra thương tình cho kẻ khác, phụ mẫu ả hết cách cũng chỉ có thể bán ả đi nuôi đám huynh tỷ còn lại. Mà vừa hay sao người lại bán ả vào nhà tên ác bá nổi tiếng trong vùng. Tiểu Thất sợ chết không chịu đi cuối cùng là cùng người giằng co ngay giữa đường lớn. Lúc này mẫu tử Tầm Tước vừa hay đi ngang qua thương tình ra tay cứu ả một mạng, mua lại ả từ đám buôn người. Khi đó họ chỉ là có thiện chí cứu người cũng không cầu ả đi cùng họ nhưng Tiểu Thất biết bản thân cho dù có rời đi cũng không còn nơi nào để về, quay trở lại bên cạnh phụ mẫu ai biết được một ngày nào đó họ lại bán ả đi thế là ả nhất quyết đi theo mẫu tử hai người đi lên kinh thành còn cầu trở thành hạ nhân Ngu phủ chăm sóc họ.
Nhưng chỉ có Tô Tiểu Ngạn biết Tiểu Thất không chỉ đơn giản muốn báo đáp ân tình của Ngu Vĩnh An mà ả còn có tâm tư khác. Từ trước kia nàng đã rất rõ ràng ánh mắt ả nhìn thiếu niên nó chưa từng là cảm kích hay ngưỡng mộ mà bên trong tràn ngập ái tình cùng nhung nhớ. Rõ ràng đã biết người là ca nhi cả đời này cùng ả chính là vô duyên vô phận nhưng nữ nhân này cũng thực mê muội năm lần bảy lượt tính kế quay trở lại Tô Tiểu Ngạn đương nhiên sẽ không cho ả được toại nguyện.
Bị người đe doạ Tiểu Thất không chỉ không sợ ngược lại ả còn cười phá lên, khuân mặt xinh đẹp mang theo vài phần cay nghiệt nói:
"Ai ghê tởm hơn ai còn chưa biết đâu! "
Tô Tiểu Ngạn bị lời của Tiểu Thất làm cho ngốc lăng, ngơ ngẩn một hồi vẫn chưa hiểu ý ả. Sau thấy ả lấy từ trong ngực áo ra một phong thư quen mắt khuân mặt nữ nhân lúc này mới biến hóa không ngừng:
"A Thúy tỷ tỷ, tỷ thấy thứ này có quen mắt không? "
Tiểu Thất một vẻ đắc thắng đem vật tới trước mặt Tô Tiểu Ngạn để nàng ta nhìn rõ hơn, thấy trên mặt nàng ta đều là vẻ thất kinh, chột dạ ả ta thỏa mãn cười lớn, một hồi lớn giọng châm chọc:
"Tỷ đây cũng thật gan dạ lại dám giả danh chủ tử qua lại với nam nhân... "
Tiểu Thất chưa nói hết Tô Tiểu Ngạn đã vươn người lên muốn cướp đồ trong tay ả nhưng ả đã sớm có đề phòng nhanh chân lùi lại mấy bước khiến nàng ta vồ hụt.
Tô Tiểu Ngạn mất đà ngã xuống đất, vết thương bị động không ngừng đau nhói nhưng nàng ta không kêu lên như vừa rồi ngược lại im lặng ngồi trên nền đất lạnh lẽo, lúc sau Tô Tiểu Ngạn trầm giọng hỏi:
"Ngươi muốn gì? "
"Như ta đã nói, giúp ta trở về! "
Thấy việc đã thành Tiểu Thất cũng không chần chừ nói ra mong muốn của bản thân. Tô Tiểu Ngạn nghe vậy cũng chỉ có thể nuốt nỗi lo sợ vào trong gật đầu chấp thuận:
"Được! Ta đồng ý với ngươi! Còn thứ đó, đưa cho ta! "
Tô Tiểu Ngạn giơ tay ra tỏ ý muốn lấy lại vật nhưng Tiểu Thất lúc này lại cười khẩy khinh khỉnh nhìn nàng ta, ngang ngược nói:
"Không được nha! "
Ả ta giấu phong thư ra sau lưng, từ trên cao khinh thường nhìn xuống Tô Tiểu Ngạn phía dưới:
"Ta phải cầm thứ này nhỡ đâu ngươi lật lọng không giúp thì sao? Cứ chờ tới khi ngươi bị đuổi đi ta sẽ trả lại! "
"Ngươi đừng được voi vòi tiên! "
Tô Tiểu Ngạn bị lời kia của Tiểu Thất chọc cho tức giận hét lớn, ả vậy mà còn muốn đuổi nàng đi. Tô Tiểu Ngạn khó lắm mới chờ được ngày Ngu Vĩnh An lật mình, vinh hoa còn chưa hưởng hết sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Thái độ không hợp tác của nàng ta quả nhiên khiến Tiểu Thất không vui, ả bĩu môi chán ghét nhìn Tô Tiểu Ngạn, mất kiên nhẫn đe dọa:
"Nếu vậy thì phiền A Thúy tỷ tỷ chịu thiệt thòi chút rồi! Để ta xem xem nam nhân mà tỷ thay chủ tử qua lại là ai vậy! "
Tiểu Thất vừa nói vừa mở phong thư ra, thấy một cảnh này Tô Tiểu Ngạn bị doạ sợ tới mất mật vội vã ngăn cản:
"Không được! Ta làm! Ta làm là được mà! "
Hiện tại nàng ta mới là người yếu thế, dù cho Tiểu Thất có mang tâm tư bất chính với Ngu Vĩnh An thì sao chứ? Tình cảm đó luôn được ả che giấu trong lòng không ai biết. Còn Tô Tiểu Ngạn, nàng ta lấy tên Ngu Vĩnh An cùng nam nhân khác tư tình qua lại nếu chuyện này truyền ra ngoài chính là Ngu Vĩnh An không giữ vững đạo hạnh, danh tiếng chắc chắn bị người đồn chẳng ra làm sao khi đó tội của nàng ta càng nặng. Chưa kể tang chứng vật chứng còn có đủ Tô Tiểu Ngạn cho dù có trăm cái miệng cũng không cãi lại nên ngay từ ban đầu nàng ta đã không có quyền lựa chọn ở đây.
Nhưng Tô Tiểu Ngạn vẫn là chậm một bước, Tiểu Thất đã mở được phong thư ra cũng nhìn thấy được tên người gửi là ai. Nhìn nét chữ thanh mảnh hữu lực cùng cái tên không thể nào quen thuộc hơn kia Tiểu Thất cười đến vặn vẹo, châm chọc nói:
"Ôi trời! A Thúy tỷ tỷ! Tỷ cũng thật biết lựa nam nhân! Vậy mà lại là Tri nhị thiếu gia Tri Đình Ức! Nhị thiếu gia biết chuyện này chắc tức chết mất! "
Tô Tiểu Ngạn ngồi trên nền đất lạnh lẽo sợ tới thất hồn lạc phách. Trước đó sau lần đầu tiên Tri Đình Ức gặp Ngu Vĩnh An gã đã gửi tới đây một phong thư thể hiện thiện chí muốn làm quen với hài tử nhưng Ngu Vĩnh An lại coi như không thấy kêu người vứt nó đi. Tô Tiểu Ngạn khi đó tuổi nhỏ dã tâm lớn cảm thấy Ngu Vĩnh An làm vậy chính là từ bỏ đi một mối quan hệ tốt thế là nàng ta âm thầm học theo nét chữ của hài tử hồi đáp lại thư của Tri Đình Ức. Vốn chỉ muốn tạo quan hệ với đối phương không ngờ sau vài lần trao đổi qua lại Tri Đình Ức gửi tới không ít quà, Tô Tiểu Ngạn tham vật chất thấy vậy liền sáng mắt nhất mực cùng nam nhân giữ vững mối quan hệ mập mờ này.
Nhưng không lâu sau Tri Đình Ức trực tiếp tới gặp mặt Ngu Vĩnh An còn thẳng thắn bày tỏ tâm ý, hài tử bị một màn này chọc cho tức giận không ngừng mắng chửi thiếu niên còn lôi ra chuyện gã đã từng thề non hẹn biển với muội muội mình ra mà khinh thường. Sau Tô Tiểu Ngạn cũng biết tới chuyện này liền lo lắng không thôi, cứ ngỡ mọi chuyện đã vỡ nở không ngờ vài ngày trôi qua Tri Đình Ức lại gửi thư xin lỗi tới Tô Tiểu Ngạn thấy có cơ hội liền đổi trắng thay đen, xuyên tạc lời nói của Ngu Vĩnh An sang một ý nghĩa khác, xoa dịu nam nhân quả nhiên Tri Đình Ức tin là thật còn qua thư thể hiện tình ý không ít lần. Tô Tiểu Ngạn giả danh Ngu Vĩnh An đến nghiện thực sự coi những lời tình ý kia là giành cho mình chấp nhận tình cảm của gã lúc nào không hay. Thế nên sau này khi Ngu Trầm tới gặp Tri Đình Ức chất vấn gã mới chắc nịch khẳng định mối quan hệ giữa gã và Ngu Vĩnh An là vì như vậy.
Ngay cả vừa rồi khi ở chùa Linh An, Tô Tiểu Ngạn vốn dĩ chỉ muốn đứng một bên xem kịch nhưng Tri Đình Ức lại đột nhiên xuất hiện khiến nàng ta không thể không ra mặt lôi kéo Ngu Vĩnh An rời đi. Cứ nghĩ như vậy đã xong không ngờ lại có thêm một Tiểu Thất này.
"Ngươi... ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần tha cho ta... Đừng nói chuyện này ra ngoài... "
Dù không cam lòng cúi đầu nhưng Tô Tiểu Ngạn tức giận Tiểu Thất một thì hận bản thân bất cẩn mười. Bình thường gửi thư nhận thư đều là do nàng ta tự mình làm thế nên từ trước tới nay chuyện vẫn chưa bị người phát giác ra được. Tô Tiểu Ngạn vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, nàng ta lo lắng khi chuyện này bị người vạch trần Ngu Vĩnh An sẽ đuổi nàng ta ra khỏi phủ bởi thiếu niên rất ghét Tri Đình Ức. Còn sợ hãi cũng chính là sợ Tri Đình Ức bên kia, chính vì nàng ta có danh là tỳ nữ thân cận của Ngu Vĩnh An nên suốt bao năm qua gửi thư nam nhân cũng chưa từng có nghi ngờ, càng không nghĩ đến một màn giả dối kia. Nếu gã biết được sự thật chỉ sợ hận không thể tự mình lăng trì xử tử nữ nhân, Tri Đình Ức chính là độc đoán như vậy, cho dù trước mặt gã có là ca nhi hay nữ nhân gã cũng sẽ không nhân từ cả kinh thành này đều biết, Tô Tiểu Ngạn đương nhiên cũng tỏ tường.
Tiểu Thất hả hê nhìn Tô Tiểu Ngạn, nữ nhân này cùng ả đối đầu bao năm thực sự chỉ có thể ngươi sống ta chết, bất quá dù có bị người khinh nhờn bao nhiêu Tô Tiểu Ngạn vẫn giữ vững tính cách tiểu thư cao quý không chịu khuất phục, hiện tại nữ nhân lại khom lưng cúi đầu cầu xin khiến nội tâm Tiểu Thất vui vẻ không ít.
"Chuyện đó còn phải xem biểu hiện của tỷ sau này nữa! "
Tiểu Thất đắc ý nhỏ giọng uy hiếp, ả khinh thường nữ nhân đang cố kìm nén cơn tức giận trong lòng kia sau quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Tiểu Ngạn ngồi trên đất, thân thể nữ nhân khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ ngàu đầy vẻ không cam lòng cùng tức giận. Sau nàng ta thở ra một hơi, khuân mặt vặn vẹo đỏ bừng dần thả lỏng, đôi mắt nâu nhạt ám trầm như chìm vào trong suy nghĩ xa xăm.
Lúc sau Tô Tiểu Ngạn cố chống đỡ người đứng dậy, khập khiễng bước ra khỏi phòng không hề để ý tới phía sau có bóng đen vẫn luôn cẩn trọng quan sát từ bấy tới giờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]