Chương trước
Chương sau
"Nương tử~ Ta đau "

Ngu Phước tiếp tục nũng nịu nhưng lần này chỉ khiến Tô Hành Ý tức giận hơn. Cậu quát thẳng vào mặt lão:

"CÚT"

"Ngươi sao dám tự tiện chỉ hôn An An với kẻ khác vậy hả? "

Tô Hành Ý cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của Ngu Phước, cậu cùng lão giữ vững khoảng cách. Cả hai cứ người rình ta bắt chạy quanh phòng.

Đối diện với câu hỏi của cậu Ngu Phước bình thản đáp lại:

"Kẻ khác gì chứ, người ta là Tĩnh vương gia cao cao tại thượng đó. Nương tử, em nghĩ lại... "

"Nghĩ nghĩ cái con khỉ mốc" - Ngu Phước chưa kịp nói xong đã bị Tô Hành Ý ném đồ vào đầu. Lần này cậu không thương tiếc lão nữa, còn chửi thẳng mặt lão - "Bớt ngụy biện đi lão già đốn mạt, đồ khỉ già bến thái,... "

Ngu Phước dù không hiểu lắm mấy câu Tô Hành Ý nói nhưng lão đã nghe câu này hơn 20 năm sớm đã biết đây là cậu chửi lão. Ngu Phước không những không quan tâm mà còn lao lên ôm Tô Hành Ý, liên tục gọi 'nương tử' .

Tô Hành Ý dù cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn phải chạy để tìm đường thoát.

Sức của ca nhi bình thường đương nhiên không đấu lại sát thủ nhanh nhạy. Cậu nhanh chóng bị Ngu Phước bắt lại, bị lão lao tới ôm vào lòng.

Đột nhiên Tô Hành Ý mất đà ngã ra sau, may sao phía sau là giường êm đệm ấm nên cậu chẳng có mấy thương tổn.

Nhưng khuôn mặt của Ngu Phước dần mất nhân tính, ánh mắt lão sáng quác nhìn Tô Hành Ý như nhìn một miếng mồi ngon, nhe nhởn nói:

"Nương tử thật hiểu ý ta"

'Hiểu hiểu cái ****' - Tô Hành Ý nội tâm phỉ báng suy nghĩ của lão hàng trăm lần.

Chuyện tiếp theo Tô Hành Ý đương nhiên không muốn nó xảy ra liền điên cuồng vùng vẫy, lớn tiếng kêu cứu:

"BỐ HOẢ, BỐ ĐINH, CỨU TA... Á... ÁAAA... "

- Bên phía huynh đệ họ Bố -

* Rầm *

"Bố Hoả! Nhanh đi làm nhiệm vụ" - Bố Đinh mạnh mẽ phá cửa xông vào phòng em trai.

"Vâng" - Bố Hoả nhanh chân thay y phục chạy theo ca ca.

Vừa đến nơi hai anh em đã thấy Đông Viện một hồi gà bay chó sủa. Đám hạ nhân cũng nhốn nháo không thôi. Thấy họ tới tất cả đều nháo nhào lao tới, mỗi người một câu tạo ra tình thế gọng kìm tới ngạt thở.

"Bố đại ca, Bố tiểu ca! Đại phu nhân gặp nạn rồi"

"Ta nghe thấy tiếng đại phu nhân khóc"

"Lão biến thái đè y ra ***** là cái chắc" - Vị đại ca nào đó học thứ ngôn ngữ kỳ lạ từ đại phu nhân.

"Mau cứu đại phu nhân đi"

"Cứu đại phu nhân"

"Đại phu nhân! Huhuu... "

"Đại phu nhân thật tội nghiệp"

"Quả nhiên nên thiến đi" - Vị bà bà nào đó lên tiếng khơi mào cuộc chiến.

"PHẢI" - Tất cả cùng đồng thanh.

Hai anh em họ Bố: Sao bỗng dưng hừng hực khí thế vậy?

"**** của lão gia tồn tại là một sai lầm" - Vị đại ca kia lại lên tiếng.

"SAI LẦM"

"SAI LẦM"

"SAI LẦM"

Tất cả hô vang khẩu hiệu, như được tiếp thêm sức lực mà quy củ xếp thành hàng. Một gia đinh cường tráng đứng đầu ra hiệu:

"Vậy chúng ta phải làm gì? " - Hắn dừng một chút rồi nói tiếp - "Bắt lão gia VÀ... "

"THIẾN" - Mọi người hùng hổ tiếp lời.

"Các ngươi làm được không mà hô? " - Bố Đinh nói ra sự thật phũ phàng.

Bầu không khí rơi vào trầm lặng, lúc sau...

"Tới giờ nghỉ ngơi rồi về thôi" - Vị đại ca nào đó lên tiếng trước tiên.

"Phải đó! Nương tử còn đợi ta ở nhà... "

"Ngươi không phải là nữ nhân sao? Nương tử gì ở đây? "

"Im miệng"

"Con ta đói sữa rồi"

"Bà bà, bà không có sữa đâu... "

"Ta đói"

" ... " - Được rồi ta không kháy nổi ngươi.

Bố Hoả: Lý tưởng của các ngươi kiên định ghê.

Đám hạ nhân cứ thế bỏ đi, mấy chuyện náo loạn vừa rồi bị bọn họ coi như chưa từng xảy ra. Người ở Ngu Phủ lâu nhất cũng gần 20 năm, ít nhất cũng cả chục năm đương nhiên hiểu rõ lão gia nhà họ không hề giống như thiên hạ đồn. Mấy vụ như bọn họ náo loạn lên đuổi theo lão gia vì lão vô tình làm phu nhân bị thương cũng thường thấy. Chỉ là cho dù có cho vạn lượng vàng bọn họ cũng không dám xen vào lúc cả hai đang 'ân ái' . Bởi những lúc đó Ngu Phước cực nhạy cảm, đám người thường bọn họ mà xen vô thể nào cũng bị lão đánh bay tới trăm dặm. Nên tốt nhất vẫn là để người có kinh nghiệm tới làm mà người đó không ai khác chính là hai anh em họ Bố.

Người đi hết Bố Hoả, Bố Đinh mới nhớ tới chuyện chính.

Hai anh em nhanh chân đạp cửa xông vào liền thấy Ngu Phước đang nằm đè trên người Tô Hành Ý mà nghệch mặt.

'Hôm nay chơi liều vậy sao? ' - Cả hai không hẹn cùng chung một suy nghĩ.

Tô Hành Ý bị bóng dáng cao lớn của lão che lấp gần như toàn bộ chỉ để lộ đôi chân vẫn đang không ngừng vùng vẫy, kháng cự tình ý của lão. Nghe tiếng kêu thảm thương cả hai liền biết cậu chẳng ổn chút nào.

Bố Đinh nhanh chân chạy đến xách Ngu Phước ra, mặc lão liên hồi kêu gào:

"Các ngươi đang làm gì vậy hả? Không thấy phu phu nhà người ta đang mặn nồng sao mà lại tới phá đám"

Bố Hoả: Ta chỉ thấy mặn chứ không thấy nồng! Kiềm chế lại đi sư huynh.

Được cứu ra khỏi mối nguy Tô Hành Ý suýt thân tàn ma dại mà hớp lấy từng ngụm khí. Cậu lau lau mấy chỗ mà Ngu Phước hôn trên mặt. Đến khi bình tĩnh lại liền căm phẫn trừng mắt nhìn lão.

Đột nhiên cậu cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

'Bố Hoả, Bố Đinh từ khi nào mà các ngươi đều bị lác hết vậy? '

Nhìn hai tên, một tên xách Ngu Phước nhìn lên trần nhà, một tên đứng cạnh nhìn sang bên trái Tô Hành Ý không nhịn được mà thầm nhủ.

Đột nhiên cậu cảm thấy trước ngực hơi lạnh (? )

Nhìn xuống Tô Hành Ý chấn kinh khi vạt áo bị người mở ra, áo yếm bên trong cũng biến mất (?)

"Á"

'Từ khi nào... '

Cậu kinh hãi hai tay ôm trước ngực nhìn Ngu Phước bằng ánh mắt dao găm như muốn đâm xuyên người lão.

Ngu Phước lại làm như bản thân vô tội mà giấu áo yếm của cậu ra sau lưng.

'Bớt giả nai đi tang chứng vật chứng còn đang nằm trong tay ngươi kìa. Đúng là lão dâm tặc chỉ có thế là giỏi' - Suy nghĩ của một con người đứng đắn đang xách cổ dâm tặc.

'Sao ta lại cùng hạng người này bái sư nhỉ? ' - Đệ đệ cùng chung suy nghĩ khinh bỉ tên dâm tặc.

"Á! Mau đuổi hắn ra khỏi phủ" - Tô Hành Ý hét lớn, nghiêm giọng ra lệnh - "Ngay cả chùa Linh An cũng không cho ở"

"Vâng"

Hai anh em nhận lệnh lôi người rời đi, cả quãng đường lão đều không ngừng la hét.

"Thả ta ra! Nương tử~ "

"Hai vị đại ca, tha ta đi được không? "

"Nương tử~ "

Tới khi đi ra xa Đông viện Ngu Phước mới chịu im lặng, lão vùng ra khỏi tay Bố Đinh. Lão quay lại dáng vẻ cao ngạo ban đầu, trước khi khinh công rời đi vẫn không quên để lại một câu:

"Hai vị đại ca này, phiền các ngươi chăm sóc cho nương tử của ta rồi! "

'Đại ca cái con khỉ! Bọn ta là sư đệ của ngươi đấy! Nhớ tên bọn ta hộ cái' - Hai anh em ngã ba không hẹn mà cùng xuất hiện.

Cả hai vẻ mặt quá quen không thèm để ý đến lão nữa, dù sao lão cũng là sư huynh của họ võ công vẫn là cao hơn họ một bậc, thật sự đấu không lại.

Đột nhiên Bố Hoả cảm thấy có điều gì đó sai sai liền quay sang hỏi Bố Đinh.

"Ca, huynh có thể giải quyết chuyện này một mình mà sao lại gọi ta tới? "

Bố Hoả chợt nhận ra bản thân thật dư thừa rốt cuộc gã tới đây làm gì? Xem kịch sao?

Lúc này Bố Đinh lại thâm ý nhìn gã, nói:

"Đệ nghĩ vì sao? "

Bố Hoả khó hiểu rơi vào mơ hồ, gã chỉ biết bản thân hình như đã quên thứ gì đó thì phải.

-Trước đó một nén nhang -

Bố Hoả ôm chặt người trong lòng liên tục để lại trên người đối phương những vết đỏ ái muội.

"A Hoả... Ưm... a..."

Người kia nũng nịu gọi, tiếng rên êm tai càng đánh thức con quái thú bên trong Bố Hoả. Gã đỏ mặt điên cuồng vận động bỏ mặc cho hai cánh tay mảnh khảnh vươn ra quàng qua cổ gã kéo gã vào một nụ hôn sâu.

Bố Hoả cũng chìm đắm vào đó, đôi mắt của gã khát tình như muốn lao lên nuốt trọn đối phương.

Đúng lúc này...

* Rầm *

"Bố Hoả! Nhanh đi làm nhiệm vụ" - Bố Đinh mạnh mẽ phá cửa xông vào phòng em trai.

"Vâng" - Bố Hoả (tàn nhẫn rút ra) nhanh chân thay y phục chạy theo ca ca.

Nương tử: Tên khốn... khiếp... nhà các ngươi.

_______

"Nương tử, ta không cố ý làm em đau" Cái đó là bản năng thôi! Ta thề đấy!

Bố Hoả ấm ức ôm chăn đứng ngoài cửa phòng. Đáng lẽ gã nên nhận ra ngay từ đầu rằng ca ca gã không hề đơn giản.

Rõ ràng cả hai đã phân định rõ mỗi người sẽ được một tháng được ở bên cạnh nương tử. Ca ca gã vậy mà lại lừa gã thêm lần nữa.

Lần trước ca ca lừa gã chê y phục do chính tay nương tử may hại cả hai phải mặc bố y suốt cả tháng trời. Hiện tại hại gã hai tháng không được phép động vào nương tử.

Cả cái tên sư huynh đáng chết kia nữa, tên người ta không nhớ cũng thôi đi tự dưng đêm hôm đi cưỡng ép nương tử của mình làm gì? Đáng ra khi đó gã nên bắt lão lại ném ra khỏi phủ mới đúng.

Hức! Vố này thật đau! Đồ ca ca đáng chết!

"Nương tử ta biết sai rồi mà"

Người bên trong không thèm để ý tới Bố Hoả, chỉ nhàn nhạt để lại một câu:

"Ngươi còn không cút nửa năm tới đừng hòng động tới ta"

Người đã nói vậy Bố Hoả cũng không dám ở lại thêm chỉ đành ấm ức rời đi.

'Hức! Ca ca đáng ghét! Đêm nay ta phải tới chỗ ngươi phá cho hả giận'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.