"Nương tử... Ta... Ta sau này sẽ không nói dối nữa... Ta hứa đó... "
Ngu Phước giọng lý nhí nhưng vẫn đủ để người nghe được. Lão bấu một cái thật đau vào đùi mình, cố gắng tạo ra mấy giọt nước mắt cá sấu song quay người sang ôm chân cậu. Lão gào khóc rất thảm thương như bản thân mới là kẻ bị hại.
Thở dài một cách đầy mệt mỏi, Tô Hành Ý da mặt mỏng không bì được với tên mặt bê tông như lão. Cậu đang tính phất tay tha người thì đúng lúc này một gia đinh chăm vườn không hiểu thế sự đột nhiên hét lên:
"Á! Ai lại đi dẫm nát hết cây hoa cải của đại phu nhân rồi! Ủa? Có hai cây mía mà sao giờ chỉ còn cây vậy? "
Gia đinh A Hùng - xuất thân nông gia, là người duy nhất được Tô Hành Ý phổ cập kiến thức nông nghiệp, chỉ tiếc gã có chút ngốc.
Ngu Phước hận là hận cái ngốc đó của gã. Chưa gì lão đã cảm nhận được cái ánh mắt chết chóc của Tô Hành Ý như ngàn mũi dao đang chĩa vào lão. Lần này cho dù lão có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
"NGƯỜI - ĐÂU, MAU - ĐUỔI - LÃO - TA - ra khỏi phủ cho ta! Lão mà trèo tường thì đánh gãy chân cảnh báo! "
Tô Hành Ý chỉ vào hướng hai nam tử cao lớn khác phía xa mà ra lệnh. Khi người vừa bị xách lên, cậu như nhớ ra điều gì mà nói tiếp:
"Còn nữa lấp hết lỗ chó lại cho ta! Nếu mà để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-xuyen-sach-van-may-se-toi/2690149/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.