Hoàng đế tức giận đến cực điểm, hạ lệnh đánh c.h.ế.t Lâm Dung Vi bằng loạn côn, phế bỏ ngôi vị Thái tử của Mạnh Lương Châu, đồng thời hủy bỏ hôn ước giữa hắn và ta.
Để bù đắp, Hoàng đế sắc phong ta làm Linh Dục Công chúa. Đức phi nghe tin, ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Lam nhi, Hoàng bá bá ban hôn cho con và Lương Thần, con có đồng ý không?”
Vào tiệc sinh thần năm mười bảy tuổi của ta, Hoàng bá bá đã ban hôn cho ta và Mạnh Lương Thần.
Mạnh Lương Thần dẫn ta trèo lên cây cao nhất trong hành cung. “Tiểu nha đầu, lễ vật sinh thần của phụ hoàng, nàng có vừa ý không?”
Ta gật đầu, hài lòng vô cùng.
“Vậy của ta thì sao? Có hài lòng không?”
Ta giả vờ giận dỗi: “Quà đâu? Còn chưa thấy, làm sao mà hài lòng được?”
Mạnh Lương Thần huýt sáo một tiếng, một con ngựa trắng như tuyết phi đến.
“Con ngựa này tên là Tố Tuyết, ta mang từ Bắc cương về. Triệu Đại tướng quân đã cố gắng thuyết phục ta rất lâu nhưng vẫn không thể có được nó.”
Ta vội trèo xuống cây, chạy tới bên cạnh Tố Tuyết. Đang lo không biết phải làm sao để thuần phục nó thì nó đã tiến lại gần, ngoan ngoãn dựa vào ta.
“Nó đã quen với mùi của nàng. Khi đánh trận ở Bắc cương, ta thường ôm chiếc chăn nàng dùng ở Tuyết Lạc Hiên cho nó ngửi, vì thế nó đã ghi nhớ mùi hương này.” Mạnh Lương Thần giải thích.
Nghe đến đây, mũi ta cay cay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-la-nang-ta-nguyen-y-mac-cau/3742222/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.