🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoàng đế tức giận đến cực điểm, hạ lệnh đánh c.h.ế.t Lâm Dung Vi bằng loạn côn, phế bỏ ngôi vị Thái tử của Mạnh Lương Châu, đồng thời hủy bỏ hôn ước giữa hắn và ta.

Để bù đắp, Hoàng đế sắc phong ta làm Linh Dục Công chúa. Đức phi nghe tin, ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Lam nhi, Hoàng bá bá ban hôn cho con và Lương Thần, con có đồng ý không?”

Vào tiệc sinh thần năm mười bảy tuổi của ta, Hoàng bá bá đã ban hôn cho ta và Mạnh Lương Thần.

Mạnh Lương Thần dẫn ta trèo lên cây cao nhất trong hành cung. “Tiểu nha đầu, lễ vật sinh thần của phụ hoàng, nàng có vừa ý không?”

Ta gật đầu, hài lòng vô cùng.

“Vậy của ta thì sao? Có hài lòng không?”

Ta giả vờ giận dỗi: “Quà đâu? Còn chưa thấy, làm sao mà hài lòng được?”

Mạnh Lương Thần huýt sáo một tiếng, một con ngựa trắng như tuyết phi đến.

“Con ngựa này tên là Tố Tuyết, ta mang từ Bắc cương về. Triệu Đại tướng quân đã cố gắng thuyết phục ta rất lâu nhưng vẫn không thể có được nó.”



Ta vội trèo xuống cây, chạy tới bên cạnh Tố Tuyết. Đang lo không biết phải làm sao để thuần phục nó thì nó đã tiến lại gần, ngoan ngoãn dựa vào ta.

“Nó đã quen với mùi của nàng. Khi đánh trận ở Bắc cương, ta thường ôm chiếc chăn nàng dùng ở Tuyết Lạc Hiên cho nó ngửi, vì thế nó đã ghi nhớ mùi hương này.” Mạnh Lương Thần giải thích.

Nghe đến đây, mũi ta cay cay: “Còn ta thì ngày ngày đều đeo chiếc trâm hoa cúc xanh mà chàng tự tay làm đấy.”

Khi Hoàng bá bá biết Mạnh Lương Thần tặng ta con ngựa Tố Tuyết, ông liền nói: “Hay là, chúng ta vi hành một chuyến, để Lam nhi cưỡi ngựa dạo chơi cho thỏa thích?”

Phụ thân ta lập tức tán thành.

Vậy là vào tiết Lập Hạ, Hoàng bá bá, phụ thân, Mạnh Lương Thần và ta, cùng Quý phi – người đã xin mãi mới được đi, dẫn theo một đội cấm vệ quân, lên đường vi hành.

Trước khi đi, Mạnh Lương Trạch thở dài: “Các người đi dạo núi ngắm sông, còn đống tấu chương như núi này lại để một mình ta xử lý.”

Ta vỗ vai hắn: “Trời giao trọng trách cho đệ, làm Thái tử không dễ dàng gì đâu.”

Mạnh Lương Thần cũng đứng bên cười nói: “Đệ đã đồng ý với phụ hoàng và Chương thúc rồi, không thể đổi ý được đâu. Hãy làm tốt việc giám quốc, dùng nhiệt huyết và ánh sáng của mình để cống hiến cho bách tính.”

Quý phi vỗ vai bên kia của hắn: “Đừng nhớ mẫu phi quá. Mẫu phi khó khăn lắm mới được ra ngoài, chuyến đi này có thể là ba tháng, cũng có thể là một năm rưỡi. Con cứ chăm sóc bản thân thật tốt, khi mẫu phi trở về, mẫu phi sẽ mang cho con một cô nương Giang Nam xinh đẹp, bồi thêm cho Đông Cung của con.”



Mạnh Lương Trạch mỉm cười điềm đạm: “Nếu còn nói thêm chút nữa, con e rằng sẽ phải đi theo các người mất thôi.”

Nghe vậy, Hoàng bá bá vội vàng kéo Quý phi lên xe ngựa, còn Mạnh Lương Thần hô một tiếng “Giá!”, suýt thì rách cả giọng.

Ta cưỡi Tố Tuyết, vui vẻ vẫy tay chào Mạnh Lương Trạch: “Chờ hoàng tẩu trở về sẽ mang cho đệ thêm vài món đồ chơi thú vị.”

Đúng vậy, Hoàng bá bá và phụ thân cuối cùng đã thuận theo ý nguyện của ta và Mạnh Lương Thần, trao cho chúng ta tự do.

Mạnh Lương Trạch, người giỏi xử lý triều chính, được lập làm Thái tử. Phụ thân ta rất hài lòng, bởi hắn là huynh đệ ruột với Mạnh Lương Thần.

Từ nay, Chương gia thực sự trở thành hoàng thân quốc thích. Tiền của Chương gia, từ đây không cần lo lắng triều đình không dùng tới nữa.

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, là hình ảnh ta và Mạnh Lương Thần đua ngựa.

“Hôm nay, nhất định ta sẽ thắng chàng.”

Một trắng một đỏ, hai con ngựa phi nhanh về phía mặt trời lặn.

Hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.