Đợi Dạ Anh tỉnh lại cũng đã là chín giờ tối ngày hôm đó, bởi vì vẫn còn tác dụng phụ của thuốc mê mà khi mở mắt ra, cậu vẫn còn rất mơ màn, mọi vật mọi thứ xong quanh đều được một tầng nước trong mắt bao phủ
Phải đợi thêm năm phút nữa thì cậu mới coi như hoàn toàn mở mắt ra được. Nhìn đến cái bụng đã bằng phẳng của mình, lại nhớ đến khi sáng mình vừa sinh con trai ra, cậu liền vô thức gọi tên
- Bánh Đậu!!!
Thừa Hạo đang loay hoay đặt giường ngủ bên cạnh lại bỗng nhiên nghe tiếng cậu mà mừng rỡ, vứt luôn cả chiếc giường xếp kia qua một bên, vội vàng đi đến nắm lấy tay cậu nói
- Dạ Anh!! Em cảm thấy thế nào rồi?? Có chỗ nào không khỏe hay không?? Vết thương ra sao,đau không, anh gọi Uy Vũ vài kiển tra cho em nhé??
Nghe được tiếng của Thừa Hạo cất lên, lại cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay kia thoát ra khiến cậu an lòng hơn, giọng nói mang theo chút mệt mỏi trả lời
- Em không sao, vẫn ổn!!! Con trai đâu rồi anh!!!
Hôn nhẹ lên trán của cậu một chút, anh tràn đầy yêu thương trả lời
- Con trai được đưa vào lồng kính nuôi rồi!! Anh nghe Uy Vũ nói con trai tuy không đủ tháng nhưng vẫn rất khỏe mạnh!! Em đừng có lo
- Vậy cũng tốt!! Anh đã nhìn con chưa??
- Hửm!! Chuyện này thì chưa, anh đợi em vết thương mổ đã lành thì mới đưa em đi gặp con luôn. Hai chúng ta đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-la-anh/2464668/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.