Tuy ngày mai mới đi leo núi, mà bây giờ mới là buổi sáng, Lâm Vãn bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, nghĩ xem mai nên mặc gì.
Mở tủ quần áo ra, cô tuyệt vọng.
Bình thường đi học đều mặc đồng phục, lần này đi chơi cô mới phát hiện mình chẳng có gì để mặc.
Vất vả lắm mới tìm được bộ váy, mặc thêm một chiếc áo gió, nhìn cũng tạm.
Nhưng cô vẫn cởi ra, bình thường không hay mặc nên không thoải mái lắm.
Mỗi lần ở cạnh Trần Tích hay là lúc nói chuyện với cậu, cô sẽ không còn là bản thân mình nữa, vừa câu nệ vừa trầm lặng.
Hơn nữa bộ đồ này cũng không hợp để leo núi.
Cô nghĩ lại, cuối cùng vẫn mặc một bộ thật thoải mái, áo hoodie kết hợp với quần dài, đi đôi giày thể thao màu trắng và đội thêm mũ lưỡi trai, tuy cô không quá hài lòng nhưng vậy là ổn nhất rồi.
Tới chiều, cô mua mấy chai nước lọc, một ít trái cây và đồ ăn vặt, để hết tất cả vào balo màu đen, còn mang theo mấy thứ đồ mình hay dùng.
Sắp xếp ổn thỏa, Lâm Vãn học bài tiếp, vừa mới ngồi xuống, đột nhiên cô thấy vẫn thiếu gì đó, cô vội vàng chạy vào bếp.
Cô muốn làm bánh quy, ngày mai Trần Tích có thể ăn bánh cô làm, mới nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc.
Cô từng thấy mẹ làm một lần, nhưng mà đã lâu lắm rồi.
Lâm Vãn cố gắng làm lại theo những gì mình nhớ, lần đầu tiên thất bại, bánh quy không ra hình dáng gì cả.
Thất bại nhiều lần cũng đúc thành kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/439457/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.