Trần Tích đi rồi, Lâm Vãn cảm thấy bầu không khí trong phòng y tế hơi vi diệu nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
May mà gần 10 phút sau cũng truyền dịch xong, cô và Chu Đường về lớp.
Tiết học buổi chiều nhanh chóng kết thúc, tới giờ ăn tối, các bạn đều đi gần hết rồi, Nhậm Hi Văn kéo cô tới một quán ăn thanh đạm gần trường.
Bởi vì tới muộn nên trong quán cũng chỉ có hai người.
Lâm Vãn vừa ăn một thìa cháo thì bỗng nhiên Nhậm Hi Văn hỏi: “Vãn Vãn, cảm giác được trai đẹp ôm kiểu công chúa là thế nào?”
Khụ khụ.
Suýt nữa Lâm Vãn bị sặc, cô mơ màng nhìn cô bạn thân: “Cậu nói vớ vẩn gì thế!”
Nhậm Hi Văn thấy ánh mắt vô tội của cô y như chú thỏ con, có khi lúc đấy cô ngất nên mới không biết, tròn mắt nói: “Cậu không biết ai ôm cậu đến phòng y tế à?”
Lâm Vãn gật đầu: “Tớ không biết, chỉ nhớ mang máng là có người ôm mình thôi, chẳng lẽ không phải là thầy Vương à?”
Nhậm Hi Văn ăn xong miếng cơm, nói: “Kì lạ thật, thầy Vương khỏe thế mà không chạy nhanh bằng Trần Tích, này, không phải cậu ấy thích cậu đó chứ?”
Trái tim Lâm Vãn run lên, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bình tĩnh đáp: “Cậu nói đùa gì thế, đâu phải cậu không biết, lúc nào cậu ấy cũng được gán ghép với Chu Đường mà.”
Thấy Nhậm Hi Văn không tin, cô nói tiếp: “Hồi trước tớ học ở lớp 4 từng thấy Chu Đường đưa bữa sáng cho Trần Tích, nhìn hai người họ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/439453/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.