Trước kia học ở lớp 4, Lâm Vãn không rõ chuyện của lớp 1 lắm, chuyển tới đây rồi mới biết thêm nhiều chuyện.
Trần Tích là thủ khoa, lần nào thi cũng xếp hạng 1, trong mắt thầy cô, cậu chính là thần đồng.
Mà lớp trưởng Chu Đường cũng không kém cạnh, từ năm lớp 10, hạng thứ 2 chưa từng thay đổi, tuy kém hơn so với Trần Tích nhưng là người ưu tú giỏi giang nhất trong số các bạn nữ.
Mỗi lần có điểm, tên hai người họ lại xếp cạnh nhau, một người hạng 1, một người hạng 2.
Lâm Vãn biết mình không thông minh, cô phải nỗ lực hơn trước nhiều, tập trung nghe giảng hơn, làm thêm nhiều bài tập hơn, dậy sớm hơn, ngủ cũng muộn hơn.
Nhưng cho dù thế, tới kì thi tháng tiếp theo, cô đứng thứ 25, Toán được 99/120 điểm, thấp nhất lớp.
Tuy là có tiến bộ nhưng so với Trần Tích, điểm của cậu cách cô rất xa.
Thấy Lâm Vãn không vui, Lục Dương nói: “Này, lần này cậu tiến bộ vượt bậc đó.”
Lâm Vãn dù buồn nhưng vẫn cười đáp: “Cảm ơn, vẫn còn kém lắm.”
Lần trước Lục Dương đứng thứ 30, lần này tụt xuống 35, nhưng mà nhìn cậu ta lại chẳng buồn tí nào.
Lâm Vãn nhìn cậu ta, muốn nói lại thôi: “Cậu…”
“Ôi trời, không sao đâu, vốn dĩ lớp mình cạnh tranh kịch liệt thế mà, thứ tự thay đổi cũng là chuyện bình thường thôi, làm hết sức mình là được.” Cậu ta nói rất thản nhiên, đang nói về mình cũng là an ủi cô.
Cậu ta bỏ bút xuống: “Cậu tưởng ai cũng như đôi kim đồng ngọc nữ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/439450/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.