Lâm Vãn có thể cảm nhận được mối quan hệ của cô và Trần Tích có chút thay đổi nhỏ.
Thậm chí còn có lúc cô nghĩ ước mơ bấy lâu nay của mình thành sự thật.
Nhưng mà trực giác và lý trí nói cho Lâm Vãn biết, Trần Tích vẫn đang cố gắng giữ khoảng cách với cô.
Hôm đó ăn tối xong, anh đưa cô về nhà, sau đó lại chẳng tiến thêm bước vào nữa.
Như kiểu giậm chân tại chỗ.
Hồi cấp 3 là thế này, bây giờ vẫn vậy.
Thỉnh thoảng Trần Tích nhắn tin hỏi tình hình dạo này của cô, có bận không, đi làm có mệt không, có ăn uống đầy đủ không.
Tới đêm khuya, anh sẽ chúc cô ngủ ngon.
Nhưng cũng chỉ tới thế mà thôi.
Ban đầu, cô sẽ vì những hành động nhỏ này mà vui sướng không thôi.
Nhưng dần dần, không có bất ngờ gì nữa cả, mất đi sự ấm áp ban sơ.
Cô cảm thấy Trần Tích đang giấu cô chuyện gì đó.
Hơn nữa cô cũng không muốn chủ động trước.
Ngần ấy năm yêu thầm quá vất vả, quá mệt mỏi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có lẽ cô quá nhạy cảm đa tình, hay nghĩ nhiều, cho nên mới thấy mệt thế này.
Trong trí nhớ của Lâm Vãn, anh đối xử với ai cũng tốt cả, học giỏi, khiêm tốn, hay giúp đỡ bạn khác, mấy bạn nữ trong lớp hay lấy cớ có bài muốn hỏi nhờ anh giảng cho.
Không chê anh giảng kiến thức khô khan, còn được thấy anh mỉm cười, tất cả đều làm tụi con cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982793/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.