Edit: Mỳ.
Quán ăn nằm trên một con đường nhánh kín đáo trong thành phố. Tầng một là sảnh dùng bữa, không có nhiều khách ngồi, có vài nữ phục vụ mặc sườn xám đỏ sậm đi ngang qua.
Bọn họ được dẫn lên tầng hai, được chính tay chủ tiệm tiếp đãi.
Ông chủ có gương mặt tựa như cục bột, trông thật hiền từ.
Đối diện với cửa ra vào là chiếc bàn tròn vân gỗ với mặt bàn xoay bằng kính phủ lụa màu vàng tươi. Chính giữa chiếc bàn không phải là nồi lẩu với bếp cồn mà Đường Gia tưởng tượng, thay vào đó lại là một bó hoa trắng muốt đang trong mùa.
Có vẻ là trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Đường Gia, ông chủ giải thích: “Lạ lắm đúng không? Bác nói cho cháu biết nhé, vợ bác là người Trùng Khánh đấy. Cho nên mới có cái ‘Nhà Hàng Trùng Khánh’ này đó, nhưng bọn bác không bán đồ ăn Trùng Khánh đâu.”
Đường Gia nương theo lời ông mà hỏi: “Vậy chứ chỗ bác bán gì ạ?”
Ông chủ chỉ mỉm cười nhưng không trả lời, chỉ tay về phía vách tường.
Đường Gia thuận theo hướng ông chỉ mà nhìn sang, trên vách tường treo một bản vẽ màu trắng được trải dọc xuống.
Sống ở Nam Kinh lâu như vậy, chỉ cần nhìn một chút thôi cô cũng đã nhận ra cảnh trong tranh.
Chùa Kê Minh(1),ngôi đình bên hồ Huyền Vũ(2),núi Tử Kim nguy nga(3),lăng mộ Minh Tiểu Long…
Trong đó, khiến cho người ta chú ý nhất vẫn là bức tranh sơn dầu.
Là cảnh về đêm của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-am-em-se-mim-cuoi/2440777/chuong-25.html