Quán ăn nằm trên một con đường nhánh kín đáo trong thành phố. Tầng một là sảnh dùng bữa, không có nhiều khách ngồi, có vài nữ phục vụ mặc sườn xám đỏ sậm đi ngang qua.
Bọn họ được dẫn lên tầng hai, được chính tay chủ tiệm tiếp đãi.
Ông chủ có gương mặt tựa như cục bột, trông thật hiền từ.
Đối diện với cửa ra vào là chiếc bàn tròn vân gỗ với mặt bàn xoay bằng kính phủ lụa màu vàng tươi. Chính giữa chiếc bàn không phải là nồi lẩu với bếp cồn mà Đường Gia tưởng tượng, thay vào đó lại là một bó hoa trắng muốt đang trong mùa.
Có vẻ là trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Đường Gia, ông chủ giải thích: “Lạ lắm đúng không? Bác nói cho cháu biết nhé, vợ bác là người Trùng Khánh đấy. Cho nên mới có cái ‘Nhà Hàng Trùng Khánh’ này đó, nhưng bọn bác không bán đồ ăn Trùng Khánh đâu.”
Đường Gia nương theo lời ông mà hỏi: “Vậy chứ chỗ bác bán gì ạ?”
Ông chủ chỉ mỉm cười nhưng không trả lời, chỉ tay về phía vách tường.
Đường Gia thuận theo hướng ông chỉ mà nhìn sang, trên vách tường treo một bản vẽ màu trắng được trải dọc xuống.
Sống ở Nam Kinh lâu như vậy, chỉ cần nhìn một chút thôi cô cũng đã nhận ra cảnh trong tranh.
Chùa Kê Minh(1),ngôi đình bên hồ Huyền Vũ(2),núi Tử Kim nguy nga(3),lăng mộ Minh Tiểu Long…
Trong đó, khiến cho người ta chú ý nhất vẫn là bức tranh sơn dầu.
Là cảnh về đêm của Tần Hoài(4).
Nước màu xanh dương, nhìn đặc sệt nhưng không hề nhờn dính. Bầu trời trong bức tranh đã bị tô đen, gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh mà huyền ảo, những con thuyền đang thả neo tự nhiên, hoặc đang di chuyển tự do tựa như đang bay lượn như đang ở trên bầu trời. Ánh đèn phát sáng ra từ bên trong thuyền, thứ ánh sáng ở hai bên bờ sông đang đan xen vào nhau.
Ông chủ đứng một bên bùi ngùi nói: “Bác mở tiệm bán lẩu ở Nam Kinh biết bao nhiêu năm nay, ngay trên con đường Thăng Châu của khu Tần Hoài ấy. Sau này con gái kết hôn, con rể phải chuyển sang đây làm ăn nên con gái bác cũng theo chồng mà qua đây định cư luôn. Bác và bà nhà cũng muốn đi theo, do bọn bác chỉ có mỗi một đứa con gái này thôi, tuổi thì chẳng còn nhỏ là bao, không toan tính chuyện một ngày kiếm được bao nhiêu tiền mà thay vào đó chỉ muốn cả nhà được đoàn viên. Vì nghĩ như thế nên bọn bác cũng cùng sang đây chung luôn.”
Bấy giờ Đường Gia mới biết ông chủ cũng là người Nam Kinh.
Vậy bữa ăn hôm nay chắc sẽ là những món của Nam Kinh rồi nhỉ?
Đường Gia lễ độ: “Nhìn bác ắt hẳn cũng đã lớn tuổi rồi ạ?”
Ông chủ cười khúc khích: “Là do kết hôn sớm thôi.”
Ông chủ lại hỏi: “Cháu họ gì?”
“Dạ, cháu họ Đường ạ.”
Ông chủ đưa tay ra: “Cô Đường, mời đi bên này.”
Đường Gia đi một bước thì quay đầu lại, thấy Chiba đang trò chuyện vui vẻ cùng với Triệu Viện Viện và Lương Thụy.
Không biết Chiba nói gì mà chọc cho Triệu Viện Viện cười đến một tay che miệng, tay còn lại thì ôm bụng cười run rẩy.
Bữa ăn này có vẻ khá là chu đáo.
Mọi người ngồi xuống, menu rất nhanh đã được phát ra cho mỗi người.
Lẩu Trùng Khánh xưa chủ yếu là nước lẩu, cấu hình tiêu chuẩn là ở căn bếp cũ, có chiều rộng, lưới vuông vắn, chú ý đến hương vị và mùi thơm. Còn các món ăn ở Nam Kinh chủ yếu là các sản phẩm từ thủy sản, luôn được chú trọng đến độ tươi ngon của nguyên liệu và tay nghề điêu luyện của người làm dao. Điều đó có thể thấy được qua phương pháp hầm, om, rang, ninh thường được sử dụng nhằm tìm kiếm vị mịn, tươi và giòn của cá.
Món thứ nhất được đưa lên là vịt rang muối, nó có lớp da mỏng, thịt trắng, ngon và mềm; Món thứ hai là cá chua ngọt, thịt cá vừa chín tới nằm trên lớp sứ trắng xanh, bên cạnh là bánh tôm và tôm viên chiên.
Ông chủ nói với vẻ tiếc nuối: “Để có một dĩa cá chua ngọt ngon thật ra thì cần phải chế biến bằng cá tuyết, cá ngừ, cá thu đao của sông Dương Tử mới gọi là đúng bài.”
Triệu Viện Viện gắp một miếng, thấy hứng thú nên hỏi: “Vậy cá này là cá gì vậy ạ?”
Ông chủ trả lời: “Là cá sạo được lưới lên từ sông Nile đấy.”
Tiếp theo là mười ba món ăn từ Nam Kinh và một số món ăn chính thống như chè nếp đậu đỏ, súp huyết vịt, cả cháo đường củ sen.
Mọi người vừa gắp đồ ăn vừa trò chuyện.
Chiba nói: “Hồi trước khi còn học đại học, tôi đã từng theo thầy đến Nam Kinh một lần. Đây đúng là một thành phố có rất nhiều lịch sử và di sản.”
Ông chủ nghe thấy người khác khen quê hương mình thì khá là hứng khởi: “Hai người bọn cậu đã ăn được món ngon nào chưa?”
Chiba cau mày suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cháu không nhớ rõ tên món lắm. Chỉ nhớ nơi cháu đến là một nơi nhìn khá cổ kính, phục vụ ở đấy ai cũng mặc đồ cổ trang, có một số người còn biểu diễn hay hát nữa.”
Ông chủ còn chưa kịp trả lời, Triệu Viện Viện đã kích động nói to: “Quán ăn đêm Nam Kinh.” Đồ ăn trong miệng cô ấy còn chưa kịp nuốt nên lúc nói có một hạt cơm rơi ra khỏi khóe miệng.
Triệu Viện Viện vội vàng cúi đầu che miệng.
Lương Thụy ho khan hai tiếng, sau đó dùng cùi chỏ đâm nhẹ vào người cô ấy.
Triệu Viện Viện trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Thấy thế, Lương Thụy chẳng nói thêm gì nữa.
Chiba nhìn hành động của hai người họ thì chỉ nói tiếp: “Hình như là cái tên này.”
Anh ta xoay đầu hỏi Đường Gia: “Nơi này rất nổi tiếng sao?”
Đường Gia dừng đũa lại, gật đầu một cái: “Đối với du khách mà nói thì đúng là khá nổi tiếng. Nói chung, khách nước ngoài đến, vì không có nhiều thời gian, mà họ cũng muốn nếm thử hết các món ăn vặt đặc sắc nên thường thì sẽ chọn đến đó, vì đồ ăn tương đối gọi là đầy đủ mà cách trang trí ở đó trông cũng đẹp nữa.”
Ông chủ đứng một bên lầm bầm: “Thật ra thì mùi vị cũng bình thường thôi, món thịt đầu hay chè khoai môn rất nổi tiếng đúng không? Nhưng với món tráng miệng thì nên đến quán Phương Bà Cao trên đường Thạch Cổ mới ngon…”
Ông chủ nói tiếp: “Cái này gọi là gì chứ? Mỗi thứ một ít nhưng không đâu vào đâu! Chỉ giỏi lừa gạt du khách thôi…”
Cứ coi như chỗ đó lừa bịp du khách đi, Chiba cúi đầu cười không nói lời nào.
Ông chủ như bắt trúng tần số, nói mãi không ngơi: “Từ bé bác đã sống ở Côn Minh rồi. Nếu như các cháu có đến Vân Nam ấy, nhất định phải ăn thử món cá quả nhé!” Ông chậc chậc hai tiếng, tiếp tục nói: “Đầu tiên thì phải lạng bỏ một bên của cá quả, sau đó cắt thành một miếng lớn tựa như bánh mây(5),rồi kẹp một miếng thịt nguội Tuyên Uy(6) ở giữa kế đến là nướng nó trên trên lửa nhỏ thật chậm. Vị của nó tuyệt lắm!”
Ông chủ: “Còn nữa nha, để bác nói cho các cháu nghe. Nhất định phải thử món gà hấp nữa! Đây mới đúng là mùi vị vốn có của thịt gà đấy! Bên trong được nhồi thịt dăm bông Tuyên Uy, kèm theo một củ sâm tam thất(7) nữa. Chỉ bấy nhiêu thôi mà có thể khiến cho vị của món này trở nên rõ ràng hơn.”
Ông chủ thở dài một hơi: “Chẳng qua là bây giờ gà hấp cũng không giống như trước đây nữa rồi.” Ông mở to mắt, nhìn mọi người xung quanh: “Các cháu có biết tại sao không?”
Tất cả mọi người đều bị những lời nói của ông dọa cho hết hồn, nghe vậy ai cũng đặt đũa xuống, chậm rãi lắc đầu.
Ông chủ tiếp tục than thở: “Bởi vì gà trước đây bác dùng, không phải là con gà bình thường! Nó được gọi là gà Vũ Định cường tráng! Tại sao lại gọi nó là gà Vũ Định cường tráng hả, do là con gà mái đó đã bị thiến mất rồi!”
Triệu Viện Viện kinh ngạc hỏi: “Gà mái mà cũng bị thiến ạ?”
Ông chủ: “Sao lại không? Gà mái bị thiến thì thịt sẽ càng chắc, càng nuôi nó lâu thì thịt sẽ càng săn chắc hơn, bởi vậy mới gọi nó là gà cường tráng! Trước kia chỉ có những người Vũ Định(8) hay làm, nên mới gộp lại thành cái tên này!”
Ông chủ nhìn cô khách trước mặt không tin mình thì nóng nảy: “Bác mà lừa cháu thì bác sẽ biến thành cún!”
Triệu Viện Viện: “…”
Chiba và Đường Gia đưa mắt nhìn nhau không biết làm sao đành khẽ bật cười.
Anh ta ghé người tới, nhỏ giọng nói với Đường Gia: “Thật ra thì tôi nghĩ là nó có thể đấy.”
Vì nghiêng người khá gần nên Đường Gia có thể ngửi thấy mùi nước giặt thơm tho từ nơi cổ áo của anh ta, bên cạnh đó còn cảm nhận được hơi nóng từ đối phương truyền đến.
Đường Gia hơi nghiêng người ra về phái bên trái rồi nói: “Tôi cũng thấy vậy.”
Chiba rũ mắt, ngồi thẳng người lên.
Ông chủ vẫn cứ nói không ngừng: “Bác còn nhớ năm đó ở Bắc Kinh, vừa hay lúc ấy cà rốt được mùa. Khi ăn món nào cũng được nấu bằng cà rốt, cắt thành từng miếng nhỏ này, dùng để trụng vào canh thịt dê. Mùi vị vừa thơm lại còn nhạt, chỉ cần uống một hớp thôi thì hồn cũng có thể bay thẳng đến Bát Đạt Lĩnh luôn!”
“Còn nữa nha.” Ông nói: “Loại cà rốt đâm thấu tim ấy, nó dày như cái chén rượu vàng vậy. Bên trong được dồn thịt, có vài đường vân màu đỏ được cắt thành từng miếng nhỏ. Món này phải ăn sống nha, sau đó thì húp một miếng!”
Triệu Viện Viện nghe ông ta nói thế lại càng hăng hái hơn: “Cháu cũng là người Bắc Kinh này, sao mà món bác nói cháu lại chưa ăn qua bao giờ vậy ta!”
Ông chủ liếc nhìn sang cô ấy: “Do cháu ngốc quá nên mới không ăn đấy!”
Triệu Viện Viện ngồi tại chỗ: “…”
Đường Gia cúi đầu thổi phù thật nhẹ rồi bật cười.
Chiba nhìn cô xong cũng cong khóe môi.
Hình như chủ đề bắt đầu đi chệch hướng mất rồi?? Ông chủ nói: “Nhắc đến Bắc Kinh là nhắc đến kinh đô! Tốt thì tốt thật đó, đầu nam đuôi bắc chỗ nào cũng có đồ ăn, muốn ăn gì thì có cái đó. Quanh năm, suốt tháng không có hoạt động này thì cũng phải có hoạt động kia. Bên cạnh đó cũng có rất nhiều cơ hội để tìm việc làm nữa, kể cả là cháu có học cái gì đi chăng nữa thì đến nơi này tìm việc thì luôn luôn có chỗ đón chào. Cũng chẳng trách tại sao mà mấy người trẻ tuổi như bọn cháu lại cứ thích chạy đến đó là sống.”
Ông chủ hớp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Con gái của bác, sau khi con bé tốt nghiệp đại học thì bác muốn nó quay về quê nhưng nó lại không thèm nghe theo. Khi ấy nó cứ liên mồm bảo muốn đến Bắc Kinh ở với bạn trai, khi ấy bác tức kinh khủng! Lúc bác gặp được cậu ta, bác đã nói với con bé là đây không phải là quyết định sáng suốt đâu! Cơ mà con bé làm gì chịu nghe bác, nếu không phải là do bác nói quá thì chắc con bé cũng đã bỏ ra Bắc mất rồi! Đi đi, cũng là do nó vẫn chưa phân biệt được!”
Ông chủ tiếp tục: “Người ta, ý bác là bạn trai cũ của con gái bác ấy. Gia đình cậu ta thì sống ở quê, lại còn đông anh em mà cậu ta lại là người duy nhất trong gia đình được vào một trường đại học loại giỏi, bố mẹ thì cũng đã lớn tuổi rồi. Cả dòng họ trông cậy vào một mình cậu ta, miếng cơm manh áo cũng là trông đợi vào mỗi cậu ấy. Con gái tôi thật ngốc, nó cứ tưởng đây là chăm chỉ nhưng ai ngờ lại là mặt trắng nhưng lòng dạ thì lại vô cùng đen tối.”
Ông căm hận bổ sung một câu: “Cái đó gọi là gì ấy nhỉ?” Ông suy nghĩ hồi lâu, đến khi nhớ ra thì vỗ lên bàn một cái: “Đúng rồi! Là loại ‘Trai phượng hoàng’(9)! Không tốt chút nào!”
Vì quá xúc động nên ông chẳng thèm để ý đến sắc mặt của người khác.
Đôi đũa trong tay Lương Thụy đã ngừng lại, nét mặt trầm lắng.
Anh ta chính là điển hình của người con nông thôn. Nhà đầy gánh nặng nhưng vì bản thân có học lực tốt nên đã thi đậu đại học, rồi lên Bắc Kinh để làm việc.
Đúng là loại ‘con trai phượng hoàng’ xuất thân từ tầng lớp lao động.
Triệu Viện Viện cũng ngậm miệng không đáp trả tiếng nào.
Đường Gia nhìn hai người họ rồi mới chen vào một câu: “Bác đừng chỉ vì một người mà đánh đồng tất cả.”
Tựa như là nhắc về chuyện cũ, ông chủ vẫn còn tức giận: “Ai mà nghĩ tới đâu chứ! Còn chưa được bao lâu mà cậu ta đã bỏ rơi con gái bác rồi, sao lại thế ư? Là để tìm một cô gái ở đó, nhưng vẫn không muốn chia tay với con gái tôi, mà còn nhanh chóng muốn kết hôn.” Ông chủ lại càng thêm tức giận: “Tìm một cô gái ở đó thì được thôi, dễ dụ mà. Có nhà có hộ khẩu, nếu gia đình có nền tảng một chút thì họ cũng sẽ gửi một vài khoản trợ cấp cho quê hương của cậu ta thôi.”
Giọng nói của ông ta ngày một nhanh hơn, không biết sao lại đổi về thành tiếng Trung.
Chiba nghe không rõ, khẽ đưa mắt nhìn mọi người nhưng cũng chỉ yên lặng không lên tiếng.
Đường Gia trầm mặc nhìn Lương Thụy và Triệu Viện Viện, nói: “Có thể là con gái bác gặp phải người không tốt thôi, bác đừng đánh đồng hết mọi người đều như vậy chứ.”
Giọng ông ta cũng trở nên thong thả hơn: “Thật ra thì bác…Vốn dĩ bác cũng không muốn nổi giận lên thế đâu, chủ yếu là…Ầy, chuyện này bác cũng đã chôn trong lòng từ rất lâu rồi. Lần đầu tiên gặp mặt mọi người, sau này không biết là có còn gặp lại hay không, bác cũng coi là nói cho đã cái lòng của mình. Chủ yếu là…Con gái của bác đã mang thai rồi, đứa bé trong bụng cũng đã có hình hài đồ hết, vậy mà cuối cùng cậu ta không chịu trách nhiệm mà chỉ lấy sổ hộ khẩu ra để đi làm chứng nhận với cô gái người Bắc Kinh kia!”
Lần này Đường Gia cũng không nói gì nữa.
Ông chủ thở dài: “Vào thời đó của bọn bác, mặc dù là nghèo thật nhưng đã là con trai thì phải đi xây cơ lập nghiệp, phải biết chịu trách nhiệm với những chuyện mình làm. Thật ra mà nói, bác cảm thấy, kiểu suy nghĩ của mấy cậu ‘trai phượng hoàng’ ấy, nó không giống với người thường. Trong lòng bọn họ chỉ chứa mỗi gia đình, là cha mẹ của họ đấy, kế đến là anh chị em rồi bà con chòm xóm. Những người đó luôn đứng nhất còn vợ con mới là thứ hai.”
Ông chủ: “Bác cũng không sợ các cháu bảo bác đến từng tuổi này rồi mà còn thành kiến, dù sao thì bác cũng chẳng ưa gì bọn họ!”
Ông chủ vừa dứt lời, Lương Thụy đột nhiên đập đũa xuống bàn thật mạnh rồi đứng lên.
Vì tiếng động đập bàn khá lớn nên tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang.
Sắc mặt của Lương Thụy tái xanh, mím môi thật chặt.
Ông chủ cảm thấy quái dị mà hỏi: “Gì đấy?”
Lương Thụy nhìn ồn, khạc ra vài chữ: “Ông đó. Mẹ bà, đúng là bị bệnh mà.”
Lời thô tục vừa phun ra, ông chủ nghe thấy thì cũng trầm mặt.
Lương Thụy nhìn ông cười lạnh: “Có loại cha như ông, con gái mà có đi theo cái chàng kia thì đúng là đáng đời.”
Lời còn chưa nói hết thì tay đã bị Triệu Viện Viện kéo lại: “Anh.”
Lương Thụy hất tay cô ấy ra, nhìn cô với nét mặt nặng trĩu rồi quay đầu đi.
Triệu Viện Viện như bị chấn động, mím môi lặng lẽ cúi đầu không dám lên tiếng.
Lương Thụy nhìn ông chủ, nói tiếp: “Anh ta. Xứng đáng bị như vậy. Chết tiệt.”
Ông chủ đập bàn, vang lên một tiếng động lớn nhấn chìm những lời nói sau lưng.
Đường Gia giật mình nhìn về phía Lương Thụy. Thấy Lương Thụy và Triệu Viên Viện sống chung hằng ngày, vốn dĩ cho rằng anh ta là một người dịu dàng, không ngờ đến khi bùng nổ hoàn toàn thì tình khí lại tệ đến vậy.
Tuy những lời mà ông chủ nói có hơi không biết trước biết sau, nhưng cũng không hẳn là quá đáng, chắc chắn là bên trong còn có lý do. Đừng nói chi, ông còn không biết rõ tình hình của hai người họ, cũng chẳng có ý định xỏ mũi vào.
Lương Thụy phản bác lại cũng chẳng sai nhưng lời nói lại quá nặng. Ngoài ra còn có những lời lẽ khiếm nhã đến cô con gái vô tội của ông chủ thì đúng thật là rất quá đáng.
Bữa ăn lại trở nên nặng nề hơn.
Chiba không biết rõ tình huống, nhìn về phái Đường Gia nhỏ giọng hỏi.
Đường Gia không biết nên giải thích cụm từ ‘trai phượng hoàng’ như thế nào cho phải, cuối cùng đành kể chuyện lại từ đầu theo cách đơn giản nhất.
Chiba cau mày, nhìn khắp nơi.
Anh ta đưa ra lời đề nghị với Đường Gia.
Cô khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy bước đến bên cạnh Triệu Viện Viện rồi kéo lấy ống tay áo cô ấy.
Triệu Viện Viện ngẩng đầu: “Sao thế?”
Đường Gia nói: “Tớ muốn xuống dưới đi vệ sinh, đi cùng nha?”
Triệu Viện Viện: “Tớ không…”
Cô ấy còn chưa nói hết câu đã bị Đường Gia kéo ra khỏi đó.
Hai người cùng nhau xuống lầu.
Đường Gia kéo Triệu Viện Viện đến bên cạnh cửa sổ, xung quanh có vài người nghiêng đầu sang nhìn.
Đường Gia không hề quan tâm đến những ánh mắt kia mà chỉ nhìn thẳng vào mắt Triệu Viện Viện, cô không nói thẳng với cô ấy là Lương Thụy không tốt, thay vào đó cô vứt vấn đề đến cho Triệu Viện Viện.
Đường Gia hỏi: “Cậu cảm thấy những lời nói ban nãy của Lương Thụy có được hay không?’
Dựa theo những suy nghĩ bình thường thì đương nhiên là không rồi.
Triệu Viện Viện không lên tiếng, cô ấy khẽ cúi đầu xuống, ngón tay cau móc lẫn nhau.
Đường Gia ép cô ấy nhìn về phía mình, nói tiếp: “Cậu cũng biết những lời nói kia là quá đáng đúng không?”
Triệu Viện Viện khẽ gật đầu.
Đường Gia lại nói: “Cậu đi khuyên anh ta chút đi, hạ cơn giận kia xuống. Tốt nhất là nên xin lỗi ông chủ, không những mỗi chủ tiệm thôi đâu mà ngay cả con gái của ông ấy cũng chẳng có lỗi gì trong chuyện này.”
Triệu Viện Viện vẫn không lên tiếng.
Đường Gia: “Sao thế?”
Triệu Viện Viện cất ra vài tiếng ấp úng: “Thật ra thì…tớ..hầy! Thôi thì nói với cậu vậy, bình thường cậu thấy hai đứa bọn tớ, có phải cậu thấy tớ…ngang ngược lắm không…”
Đường Gia: “Cũng có chút xíu.”
“Thật ra thì đều là tớ giả vờ đấy, tớ…”
Triệu Viện Viện cắn môi: “Tớ thích anh ấy nhiều hơn là anh ấy thích tớ.” Nói rồi cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác, dường như muốn dùng tay để gạt đi giọt nước mắt vương vấn nơi khóe mắt: “Thật ra nếu có chuyện gì, tớ không dám nói với..Lương Thụy, anh ấy…tính cách đó thật ra, dáng vẻ hôm nay của anh ấy, lúc mà tức giận í…Tớ…Tớ thấy có hơi sợ.”
Nghe vậy nên Đường Gia không lên tiếng.”
Triêu Viện Viện ngẩng đầu nhìn cô, đưa tay định bắt lấy tayĐường Gia nhưng khi sắp đụng đến thì lại rũ xuống.
Đường Gia chạm vào cánh tay cô ấy, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Triệu Viện Viện khẽ đồng ý đáp.
Hai người cùng quay trở về bàn ăn.
Bữa ăn kết thúc rất qua loa.
Cả đám Đường Gia vốn định vào trung tâm thành phố mua đồ, nhưng tạm thời bị bữa cơm này làm gián đoạn. Tuy nói rằng bữa ăn kết thúc dưới sự không vui vẻ, cơ mà chuyến đi vẫn phải tiếp tục.
Lúc đến gần cửa siêu thị, Chiba đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Anh ta đứng sang một bên nghe máy.
Cả đường đi Lương Thụy vẫn không nói gì, bấy giờ người Triệu Viện Viện vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh.
Đường Gia nhìn bọn họ rồi lại liếc mắt sang nhìn Chiba đang nói chuyện điện thoại, cuối cùng là nghiêng mắt nhìn về phía siêu thị.
Siêu này có diện tích khá lớn, bên ngoài tường được sơn một màu đỏ tươi và cao khoảng bốn tầng. Do tất cả nhưng căn nhà ở nơi đây đều được xây khá thấp nên đây coi như là nơi mà mọi người đều có thể nhìn thấy.
Chiba nói chuyện điện thoại xong thì đến bên cạnh Đường Gia.
Anh ta cất điện thoại vào trong túi, áy náy khẽ cười rồi cất tiếng: “Thật có lỗi, bởi vì có một chút chuyện cần phải giải quyết nên chắc sẽ không đi chung với cô được rồi.”
Đường Gia đáp: “Anh đã làm hết sức rồi, người nên nói lời xin lỗi phải là tôi mới phải. Xin lỗi vì bạn bè của tôi đã làm anh mất hứng nhé.”
Chiba nhìn bóng cây loang lổ trên đôi gò má cô mà nói: “Không cần ngại gì đâu.”
Đường Gia nhìn thẳng vào mắt anh ta, có hơi sửng sốt, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Được.”
Nói xong, ánh mắt cô đã chuyển sang phía sau của Chiba. Ở cuối con phố, Dụ Tư Hồng và Chu Bằng đang đi ra ở nơi khúc quanh.
Anh đang quay đầu nói chuyện cùng với Chu Bằng, hai tay vẫn đặt vào trong túi theo thói quen. Trên mình khoác lên áo sơmi và quần tây như thường, phần tay áo thì xắn lên đến khuỷu tay.
Dường như nhận thấy gì đó, Dụ Tư Hồng quay đầu lại.
Ánh mắt của cả hai chạm đến nhau.
Đường Gia mãnh mẽ dời mắt về đến người trước mặt mình.
Chiba nhẹ tay chạm lên mặt mình, lạ lùng hỏi: “MẶt tôi có dính gì đó à?”
Đường Gia nhỏ giọng đáp: “Không phải.”
Cô còn chưa kịp nhìn lại về phía kia, ấy thế mà vẫn có thể cảm nhận được có một ánh nhìn đang nhìn mình chăm chú từ phía xa. Ánh mắt đó mang theo một dòng khí lạnh lẽo, yên tính mà trong đó dường như cũng không kém phần nóng như lửa, hàng vạn thứ như đang sụp đổ.
Triệu Viện Viện ở phía sau gọi cô một tiếng: “Đi chưa đấy?”
Đường Gia nhìn về phía Triệu Viện Viện gật đầu, quay lại nói với Chiba: “Tôi đi trước nhé.”
Anh ta mỉm cười: “Được.”
Sau đó, Đường Gia xoay người đi về hướng Triệu Viện Viện. Trong lúc đi, cô khẽ cắn môi, bước chân có hơi gấp rút.
Chiba nhìn theo bóng lưng của Đường Gia, mãi cho đến khi ba người họ biến mất. Anh ta khẽ cúi đầu cười, sau đó vừa xoay người lại đã nhìn thấy Dụ Tư Hồng đang đứng đó không xa.
Cả hai người đồng thời nhìn về phái đối phương.
Chú thích: Chùa Kê Minh: xây dựng vào triều đại nhà Lương vào năm 527. Ngôi chùa từng bị phá hoại nhiều lần và được xây dựng lại vào thời nhà Minh vào năm 1397 tại vị trí hiện tại.Hồ Huyền Vũ: Nếu đã đến chơi công viên Huyền Vũ thì chắn chắc phải đến chiêm ngưỡng hồ Huyền Vũ. Hồ có diện tích rộng 444ha trong địa phận của công viên Huyền Vũ. Núi Tử Kim: hay còn gọi là núi tím là một địa danh đặc biệt trong bản đồ du lịch Nam Kinh. “Rừng đom đóm” trên ngọn núi này thật sự là một cảnh tượng đẹp như trong truyện cổ tích đã từng hút hồn biết bao du khách đến đây tham quan.Tần Hoài: Tần Hoài (tiếng Trung: 秦淮区, Hán Việt: Tần Hoài khu) là một quận của thành phố Nam Kinh (南京市),tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này có diện tích 22,34 km², dân số khoảng 300.000 người. Quận Tần Hoài có 5 nhai đạo. Quận lỵ đóng tại số 1 đường Tần Hồng Trong thời kỳ Trung Hoa Dân quốc, đây là quận 3 (khu Môn Đông) và quận 4 (khu Mông Tây).Bánh mây: Thịt nguội Tuyên Uy: Thịt nguội Tuyên Uy là một trong những món ăn nức tiếng tại tỉnh Vân Nam, nổi tiếng cả ở Trung Quốc và các quốc gia trên thế giới. Ngay từ những năm 1915 tại hội chợ Panama, món ăn này đã giành được một huy chương vàng trở thành một trong những món ăn đặc sản lớn nhất tỉnh Vân Nam và có tên trong thị trường quốc tế. Món ăn trứ danh của khu vực này đã được xuất khẩu sang các khu vực lân cận: Hồng Kong, Singapore và những nơi khác trong hơn 60 năm. Món ăn này là món ăn theo mùa, người dân ở Tuyên Uy chỉ chến biến món ăn này từ sương giá cho đến khoảng đầu mùa xuân, khi mà thời tiết nhiệt độ chỉ khoảng từ 5 ℃ ~ 10 ℃ là thích hợp nhất cho món ăn này. Bí mật độc đáo ở món ăn này chính là hương vị độc đáo và sự tác động của điều kiện khí hậu. Chỉ ở khu vực này, loại thịt nguội mới được làm và chế biến với hương vị ngon nhất. Củ Tam Thất: Điền thất, hay đôi khi là tam thất (đều là tên gọi dịch từ Trung văn) có danh pháp khoa học Panax notoginseng là một loài thực vật có hoa trong Họ Cuồng. Loài này được (Burkill) F.H.Chen miêu tả khoa học đầu tiên năm 1975.[1] Tam thất là tên gọi dịch từ Trung văn (三七)= san qi hoặc điền thất dịch từ (田七) = tiánqī. (Theo wikipedia)Người Vũ Định: Vũ Định (chữ Hán giản thể: 武定县, Hán Việt: Vũ Định huyện) là một huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Di Sở Hùng tại tỉnh Vân Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích 3322 km2, dân số năm 2002 là 260.000 người. (Theo wikipedia)Trai phượng hoàng: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có tiền hay có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]