Căn phòng có tổng cộng sáu chiếc giường bệnh đơn sơ, được xếp thành một hàng. Trong màn đêm u tối, thị giác vô tình nhìn thấy thật rõ các được ranh. Chiếc cửa sổ được đặt giữa tường kia đã bị một tấm rèm thẳng tắp che kín lại toàn bộ.
Cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc.
Tiếng gõ cửa được gõ theo tiết tấu, âm thanh không ngừng vọng lại từ sau cửa kính.
Đường Gia không cảm thấy có gì đáng sợ, chẳng qua có hơi tò mò ở chỗ là đã thời buổi này rồi mà ai lại còn thích chơi mấy cái trò giả ma giả quỷ như thế này thôi.
Nghĩ rồi cô mới xoay người xuống giường nhưng cũng không quên choàng thêm áo khoác, bàn chân mò mẫm tìm kiếm đôi giày trong bóng tối, tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa ra sau tai, kế đến cầm lấy khăn lông lau mặt một chút, cuối cùng là bước thẳng đến bên cạnh cửa sổ. Trong lúc bước đi, cô luôn cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động lớn nào, vì sợ sẽ phá nát buổi hẹn hò lãng mạng của những người khác trong phòng với Chu Công.
Đường Gia đưa tay lên vén rèm.
Đường Gia: “…”
Phía sau lớp cửa kính là nửa thân trên của một người đàn ông.
Dụ Tư Hồng ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ, đùi phải ôm sát vào trong tường, chân trái thì phe phẩy trong không khí. Tay trái anh ôm chặt lấy hông mình, cả người dựa hẳn vào trong, còn tay phải thì không ngừng gõ cửa theo tiết tấu.
Anh thấy rất rõ là có người đang tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-am-em-se-mim-cuoi/2440771/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.