Hứa Tư Điềm đã say đến mức nằm sấp trên bàn ngủ say khò khò, hoàn toàn không nghe được Lục Minh Bạc châm chọc.
Lục Minh Bạc cười nhạo cô xong, ngửa đầu lại rót nửa chai rượu, đang định tiếp tục thì bên ngoài có một bàn khách đi vào, ra sức gọi nhân viên phục vụ trong tiệm.
Cửa hàng này ở gần làng đại học, đại đa số người tới đều là sinh viên. Từ thứ hai đến thứ năm ký túc xá trường học có gác cổng, qua mười giờ rưỡi dường như sẽ không có khách, cho nên ca tối hôm nay chỉ có một mình Hứa Tư Điềm ở đây.
Nhưng mà Hứa Tư Điềm lúc này đã say đến bất tỉnh nhân sự, những người khách gọi vài tiếng cũng không thấy có người đáp lại.
Tửu lượng Lục Minh Bạc rất tốt, từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng say. Anh nghe thấy tiếng nhìn Hứa Tư Điềm đang nằm trên bàn, sửng sốt vài giây sau, chậm rãi từ vị trí đứng dậy, đi về phía bàn khách đang muốn rời đi: “Ăn chút gì không ạ?”
Anh thay Hứa Tư Điềm chào hỏi.
Cửa hàng này Lục Minh Bạc thường đến, quy trình gọi món thậm chí còn quen thuộc hơn cả Hứa Tư Điềm vừa mới đến làm thêm vài ngày. Anh cầm trong tay một thực đơn viết tay, hơi cúi đầu đứng bên cạnh bàn ăn, chào hỏi còn ra dáng.
Mãi cho đến thời gian đóng cửa cuối cùng, Hứa Tư Điềm cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh táo.
Lục Minh Bạc đơn giản thu dọn mấy bàn tàn cuộc, mặt không chút thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515139/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.