Buổi sáng sau khi Chu Phù phân lão Dư vào một số khu vực trên tay mình, cách giờ tan tầm buổi trưa còn gần bốn mươi phút. 
Trong khoảng thời gian này cô luôn dễ mệt rã rời, sau khi bảo tồn xong bản vẽ thả chuột xuống, đầu ngón tay véo sống mũi, lại xoa gáy duỗi lưng mấy cái. 
Cảm thấy vẫn không tỉnh táo, cô dứt khoát cầm một cái chén từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị đi lại cho tỉnh táo, đi vào phòng trà gọi đồ uống. 
Có lẽ là động tĩnh hơi lớn, đang định rời đi thì Phương Hân và Đơn Đình Đình dồn dập nhìn về phía cô. 
Phương Hân nhìn biểu cảm bất lực của cô vài lần, giương mắt mở to thân thiết hỏi: “Lại buồn ngủ à?” 
Chu Phù cong môi gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại cô ấy, nói cũng không lớn: “Dạ, cho nên em đứng lên đi một chút để tỉnh táo.” 
Phương Hân như có điều suy nghĩ, một lát sau tiếp tục nói: “Gần đây hình như em thường xuyên buồn ngủ, có phải thân thể có chút không thoải mái không?” 
Bước chân Chu Phù rời đi liền dừng lại, còn thật cẩn thận nhớ lại một lát, nhưng không nhớ tới có chỗ nào không thoải mái. 
Từ sau khi ở bên Trần Kỵ, dưới sự chăm sóc của anh, mắt thường có thể thấy được thân thể của cô càng ngày càng tốt, rất nhiều bệnh cũ trước đây thường mắc cũng đã thật lâu không tái phát, dạ dày không đau nữa, cảm mạo hay phát sốt cũng hiếm khi có, ngay cả kinh nguyệt không có quy luật nhiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515124/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.