Trần Kỵ tới sớm hơn nhiều so với dự kiến.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Chu Phù mới giải hai câu trắc nghiệm thì cậu đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô đại khái cũng đoán được cậu cả ngày hôm nay đều ngồi ngây ngốc ở căn nhà cũ đó nhưng kể cả có ngồi ở đó thì cũng không thể nào chỉ mất vài phút để di chuyển tới đây.
Chu Phù ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Nhanh vậy sao? Không phải anh đã ở ngoài đường từ lúc nãy đấy chứ.”
Trần Kỵ đem chiếc ô lớn màu đen đứng tựa vào tường, không nói một lời rồi thay cô thu dọn cặp sách, chẳng trả lời câu hỏi của cô.
Cũng coi như là dáng vẻ cam chịu.
Chu Phù khẽ cong môi dưới, ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên mặc cậu thu dọn đồ đạc cho mình, không có ý định giúp đỡ.
Lúc thu dọn gần xong, Trần Kỵ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ô đưa ai rồi?”
“Hả.” Chu Phù sửng sốt, đến khi hiểu ra vấn đề thì liền bắt đầu giả bộ không hiểu: “Đưa cho ai được chứ, rõ ràng là tôi không mang theo.”
“Nói dối.” Đến cả mí mắt chàng trai cũng lười nâng lên: “Sáng nay là tự tay tôi đã tự bỏ nó vào cặp cô.”
“Cô nghĩ là tôi không biết sao?”
Chu Phù: ”…”
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Trần Kỵ tiện tay cởi chiếc áo khoác màu đen đang mặc trên người mình ra rồi khoác lên người Chu Phù, đem khoá kéo kéo tận lên trên cùng một một cách vô cùng thuần thục.
Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/2578768/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.