Editor + Beta-er: Ai đu chòm sao linh thú không?
Chu Phù bị Trần Kỵ thúc giục đến bất lực, cô chống tay lên vai anh rồi leo xuống.
Cô mang dép lê chạy lon ton đến phòng ngủ , lôi ra hai chiếc vòng tay mới mua vài ngày trước ở cửa hàng gần trường khỏi ra rương hành lý còn chưa kịp sửa soạn.
Cả hai đều là chuỗi hạt màu đen tuyền, dáng vẻ cũng rất bình thường ngoại trừ ở trong hạt có khắc chữ Hán nổi lên.
Cửa hàng nhỏ mở trên khu học sinh thì giá cả cũng bình dân vậy nên không có chuyện là đồ đặt riêng.
Các chuỗi ngọc đều là đồ làm sẵn, mỗi vòng tay đều ẩn chứa các chữ khác nhau, mấy trăm chữ nằm rải rác ở trong các vòng tay khác nhau, chúng được treo kín một mặt tường.
Lúc đó Trần Kỵ tình cờ phải nhận điện thoại, anh lười biếng bỏ tay vào túi quần rồi dựa trước của tiệm, vừa hay Chu Phù cũng có đủ thời gian để lựa chọn và tìm kiếm.
Chữ “Chu” và chữ “Phù” của cô cũng khá thường thấy, tìm thấy cũng không mất công nhưng chữ “Kỵ” lại không phổ biến, đại đa số mọi người sẽ không dùng từ này để đặt làm tên, cô lớn đến chừng này nhưng mới gặp đúng một mình anh có chữ “Kỵ” trong tên mình.
Ánh mắt cô mờ mịt đảo qua hàng ngàn cái vòng tay cuối cùng chỉ tìm thấy chữ “Trần”.
Cuộc điện thoại của Trần Kỵ hình như sắp kết thúc, giọng nói hờ hững của người đàn ông rõ ràng không còn kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/2578696/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.