Editor: Saki
Nghe vậy, trong lòng Chu Phù bất giác kinh ngạc, lo lắng Đan Đình Đình nhớ lại cái gì, lại lo lắng Trần Kỵ sẽ giống như thường ngày theo thói quen xuống xe mở cửa cho cô. Cô vội vàng nở nụ cười yếu ớt với Đơn Đình Đình, không đáp lại nghi hoặc mấy giây trước của cô ấy, trong giọng nói tạm biệt mang theo chút vội vàng: “Vậy tớ đi trước đây, ngày mai gặp nhé.”
Trên xe, Trần Kỵ vừa tắt lửa, tiện tay tháo dây an toàn. Anh đang chuẩn bị xuống xe, tay vừa đặt lên nút mở cửa, còn chưa kịp ấn xuống, ánh mắt thoáng nhìn thấy hai tay Chu Phù nắm chặt dây đeo balo trước ngực, chạy chậm từ bậc thang chạy về phía cạnh xe.
Đuôi lông mày người đàn ông khẽ nhướng, động tác trên tay không tự giác dừng lại. Chỉ vài giây sau, cô gái nhỏ tới bên cạnh ghế phụ lái, tự mình mở cửa lên xe ngồi xuống, một loạt động tác hoàn thành suôn sẻ, một lúc lâu, giọng điệu thậm chí còn không bình tĩnh lại..
Trần Kỵ thuận tiện liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe, thản nhiên mở miệng: “Chạy nhanh như vậy làm gì, anh còn có thể không đợi em à?”
Không phải. “Chu Phù lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, nói thẳng, “Em sợ anh xuống xe bị bọn họ nhìn thấy.”
Trần Kỵ: “?”
Người đàn ông khó chịu nhếch khóe môi, giọng điệu hờ hững cười cô: “Ồ, ông đây không thể để người khác nhìn thấy à.”
Giữa những hàng chữ mang theo sự oán giận không tên và không rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/2578663/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.