Hôm sau vì phảicoi cho xong bảng chi phí văn phòng phẩm tháng sắp tới nên cô xuống nhà ăn hơitrễ. Hóa ra vắng cô, anh có người cơm bưng nước rót tân nơi cơ đấy, còn cườinói cùng nhau vui vẻ thế kia. Kiều Lam giận, bê khay cơm tìm chỗ trống ngồi ăn,anh Mạnh thấy cô ngó nghiêng thì vẫy cô lại ngồi cùng. Anh Mạnh cười cười hỏicô:
- Sao thế, ghen với người đẹp à?
- Chắc là em thiếu tự tin đấy, cơm bữa nay sao khô thế nhỉ?
- Gạo dẻo thế này rồi mà em còn bảo khô? Sếp à, em cũng kén ăn quá đấy.
Cô nhìn về phíaanh, chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô hay sao còn ngồi nói chuyện với Ánh Nguyệtthế nhỉ. Công việc thì cũng trừ giờ ăn ra chứ. Mà công nhận hôm nay người đẹp ănmặc rất dịu dàng, váy hoa màu trắng, tóc xõa, trang điểm nhẹ, môi hồng, thật độnglòng người biết bao.
- Em muốn qua đó thì qua đi, nhìn người ta mãi làm gì.
- Thôi, anh ấy cũng phải có tự do riêng của mình chứ, em ăn xong rồi, emlên trước nhé.
Nói rồi cô bêkhay cơm cất đi, mua một sinh tố mãng cầu bê lên phòng. Mạnh thở dài, cơm cònchưa ăn được hai muỗng đã bỏ bữa thế kia.
Cô bé thực tậpthấy cô mới đi ăn đã về liền hiểu ra mọi chuyện, vốn là cô bé ăn xong lên phòngthì Kiều Lam mới đi ăn cơm.
- Chị, chị bỏ của chạy lấy người đấy à?
- Là sao, Mỹ Chi?
- Chẳng phải chị thấy phó tổng ngồi với hoa khôi sao? Xem ra là em đoánđúng rồi.
- Chị có nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-con-yeu/127940/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.