“Ừng ực ừng ực ~~~~” Cầm cái chai lớn, từng ngụm từng ngụm đưa chất lỏng hướng vào trong miệng tôi! Một lát sau, cái chai liền trống rỗng!
“Cạch!” Tôi đem cái chai chồng chất đập mạnh vào trên bàn! “Ông chủ… ông chủ… Lại cho tôi thêm mười bình nữa.” Tôi giơ tay lên, lớn tiếng hô lớn, đầu óc mình thành ra như vậy tất cả đều là vì tên nhóc Sasuke khốn khiếp kia!
Hắn làm sao có thể nói tôi như vậy chứ… Hắn làm sao có thế nói tôi như vậy chứ!
Nhưng… vì sao hắn đã nói tôi như vậy, tôi còn có thể nghĩ đến hắn chứ!
Thực sự rất không tiền đồ, trái tim tôi thật sự rất đau, cùng với cảm giác đau lòng lúc trước không hề giống nhau, cơn đau này, đau vào sâu đến tận bên trong!
“Đúng là đồ đần độn!” Tôi nhịn không được mắng nhỏ một tiếng, không biết là đang mắng Sasuke, hay vẫn là chính mình không có tiền đồ!
“Tiểu thư, rượu của cô đây.” Ông chủ lại đưa rượu đặt ở trước mặt tôi.
Tôi nhìn chăm chú vào ông chủ một mặt vui vẻ, trong lòng thật khó chịu, rượu càng thâm kích thích đầu óc của tôi… Nhíu nhíu mày, tôi thầm oán, cười vui vẻ đến như vậy… coi chừng không cẩn thận bị người khác đập! Nhìn ông cười tôi cười còn không nổi.
Cầm lấy một bình rượu, mở nắp bình ra, tiếp tục đổ vào miệng!
“Này, cô bé à, chỉ có một mình ngồi đây uống rượu thì rất buồn đấy, có muốn cùng uống cùng với anh không!” Âm thanh ghê tởm truyền đến ngay bên cạnh tôi, rất nhanh có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-biet-do-la-anh/1214521/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.