Thấy mọi người đi hết Từ Anh thu lại vẻ tươi cười đứng dậy đi lên phòng
" Đứng lại..." Thiên Ân quát lên
" Em không sao hết, không tin chị hỏi lão đại đi." Cậu nói xong co giò chạy mất
" Em ở lại anh nói chuyện một chút.." Thiên Ân định đi theo bị anh trai cản lại.
" Tôi đi ra ngoài trước.." Bạch Diễn xoay người đi
" Cậu cứ ở đấy.." Thiên Tuấn gọi Bạch Diễn lại
" Cậu ấy bị thương có nặng không..?" Thiên Ân ngồi xuống hỏi ngay
" Không nặng..Em là đang để ý cậu ta sao..?" Thiên Tuấn cũng khó mà mở lời
" Sao không để ý cho được chứ..?"
" Anh đã làm gì mà để cậu ấy bị thương hả..?"
" Em sẽ không để cậu ấy đi bên cạnh anh nữa.."
Thiên Ân nghĩ anh trai đã làm gì đó nên em trai mới phân tâm mà bị thương.
Nghe ra giọng của Thiên Ân lạnh lùng, cả Thiên Tuấn cùng Bạch Diễn đều ngẩn người
" Cậu ta mới 16 nhỏ hơn em bao nhiêu tuổi em biết không..?" Thiên Tuấn trầm giọng xuống
Nghe Anh trai nói xong Thiên Ân ngẩn người một lúc nhìn anh trai như không thể tin được những gì mình vừa nghe.
" Anh đang nghĩ cái gì vậy hả..?"
" Anh bị bệnh hả..?"
" Em... Em.... Anh...."
Thiên Ân tức không nói nên lời
" Uống nước... uống miếng nước... bình tĩnh..." Thấy Cô tức giận thở không ra hơi, nói không thành câu Bạch Diễn vội rót ly nước đưa sang
" Ưm .......Nóng....." Thiên Ân cầm lấy uống liền nên bị nóng mà la lên
" Xin lỗi. Để Tôi rót ly nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-duoc-o-phia-sau-anh/1014568/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.