Nói chuyện gần nửa ngày, Từ Anh do dự
" Cha và chị đừng bao giờ cho anh biết có được không..?"
" Chuyện đó là thật sao..?"
" Không phải con ngộ nhận..?"
Nghe con trai nhỏ nhắc đến chuyện kia Bạch cha nghiêm túc
" Lúc đầu con đã nghĩ thế!! Nhưng giờ con khẳng định đó đều là thật..."
" Con xin lỗi Cha.."
" Ngài phạt con thế nào cũng được cả. Mong Ngài đừng ngăn cản con thương anh.."
" Nhưng Ngài hãy tin con, từ nay con sẽ không nhắc đến chuyện kia nữa.."
" Không bao giờ. Con hứa với Ngài.."
" Chỉ xin hai người đừng để anh biết con đã về.."
" Với một người như con được thế này đã mãn nguyện rồi.."
Cậu cúi đầu bờ vai run rẩy
Nhìn Em trai Thiên Ân xót xa.
" Tại sao chứ..?"
" Rồi một ngày anh sẽ có người anh yêu. Là Từ Anh thì em mới có thể chấp nhận được, nhưng nếu là Thiên Hạo em chết mất.."
" Với lại chắc gì anh muốn gặp lại người bệnh hoạn như Thiên Hạo.."
Cậu nói nhẹ tênh rồi cười tự giễu
Nhìn nụ cười đó Bạch cha và Thiên Ân như đứt từng đoạn ruột, hai người lờ mờ đoán ra nguyên nhân của ngày hôm ấy.
" Được tạm thời vậy đi.." Ông cũng chưa biết nên làm gì với chuyện này nữa.
" Anh đã về đến, con có một chuyện quan trọng để anh vào rồi chúng ta thương lượng luôn.." Anh vừa đến cửa là cậu đã phát hiện ra.
Thiên Tuấn vào tổ nhân khẩu kiểm tra lại một lượt thấy tất cả các căn hộ trong căn cứ và nhà dã chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-duoc-o-phia-sau-anh/1014551/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.