Chương trước
Chương sau
Lão ta vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh khắp căn phòng, khuôn mặt từ từ trở lại khuôn mặt bình thường, đôi mắt lão hơi hoen đỏ, lão Nhạc ngồi bệch xuống đất co ro người lại và đưa tay lên ôm lấy đầu mình nên vô tình làm rơi con dao xuống đất, Đóa Lệ thừa cơ hội đó mà đưa chân đá con dao thật mạnh ra phía gần cửa sau đó bước từng bước nhỏ gần lão chầm chậm ngồi xỏm gần đó khẽ nói:

- Vợ ông đã nói như vậy rồi thì tôi nghĩ ông nên từ bỏ cái nghề ác này đi, chắc chắn vợ con của ông sẽ quay về thôi. Tôi tin chắc chắn họ sẽ không bỏ rơi ông một mình ở nơi đây mãi đâu, lão Nhạc à.

Cả đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn cô, lão trở lại trạng thái lấp bấp run rẫy:

- Cô nói là vợ con tôi sẽ quay về với tôi nếu tôi từ bỏ việc này sao? Chắc là họ sẽ quay về với tôi không? Cô... Cô chắc chứ...

Đóa Lệ gật đầu nhẹ nhàng nói:

- Tôi tin chắc là họ sẽ quay về bên ông thôi. Còn giờ thì cũng gần tới ông ăn cơm rồi phải không nào, mau đứng dậy và về lại giường nằm đợi người ta đem cơm tới cho ông nhé, được không?

Lão ta bất chợt nắm lấy tay của cô khẽ run rẩy nói:

- Cô đừng nói cho hắn ta biết là tôi đang ở đây nha, nếu không hắn ta sẽ lại cho người đánh tôi đó. Tôi sợ lắm.

Đóa Lệ lạnh cả người khi bị lão nắm tay chặt như vậy, cố bình tĩnh mỉm cười nói:

- Tôi xin đảm bảo với ông điều đó, chỉ cần ông ngoan ngoãn lên giường và đợi người đem cơm tới là được. Còn giờ để tôi dìu ông đứng dậy. Nào, một hai ba đứng lên nào. 

Cùng lúc này người cộng sự của Tuấn Mạnh đẩy cửa đem cơm bước vào, anh ta chạy đến đưa mâm cơm cho cô cầm lấy còn mình thì dìu lão kia đứng dậy bước về giường, sau đó bưng mâm cơm từ trên tay của cô đặt lên giường cho lão ta. Rồi cùng với Đóa Lệ đi ra khỏi phòng, anh cúi người xuống nhặt con dao nằm dưới cửa lên và lập tức quay sang nhìn cô với đôi mắt lo lắng:

- Cô Đóa Lệ có làm sao không ạ? Ban nãy chúng tôi có xem đoạn ghi hình giữa cô và lão điên kia, khi chúng tôi phát hiện trên tay của lão ấy cầm con dao thì chúng tôi vô cùng bất an và đầy lo lắng, rồi tới lúc cô nói lớn nữa cũng làm cho chúng tôi một phèn sợ hãi, và chúng tôi tính xông vào thì sếp Mạnh không cho. Thật sự rất là may khi cô đã làm chủ được tình hình.

Đóa Lệ đỏ ưng mặt khi được người khác quan tâm lo lắng cho mình vì vậy cô chỉ mỉm cười ngại ngùng, anh chàng lính này từ khi bước ra khỏi phòng đi tới phòng giám sát thì vẫn không ngớt miệng khen cô dù chỉ một giây. Đóa Lệ khiêm tốn cười nói:

- Hì, anh quá khen rồi, bấy nhiêu đó vẫn chưa là gì đâu ạ. Anh đừng khen tôi nữa, tôi sắp phồng to mũi vì những lời khen này của anh mất rồi.

Tuấn Mạnh từ trong phòng mở cửa ra nhìn cô cười rồi đưa tay lên xoa đầu cô và nói:

- Làm tốt lắm cô bé. Giờ thì em về nhà ăn cơm mẹ đi rồi đi học nhé. Anh sẽ tiễn em ra chỗ gửi xe.

Đóa Lệ mặt mới vừa hết đỏ nhưng giờ lại đỏ hơn trước hành động cùng với lời khen của Tuấn Mạnh, cô chỉ lẳng lặng gật đầu rồi cùng anh đi ra bãi gửi xe để lấy xe rồi đi học. Cả hai đang trò chuyện thì bỗng nhiên lính của anh gọi đến và nói đầy khẩn cấp:

- Sếp ơi, có chuyện lớn rồi. Lão ta sau khi ăn cơm xong tự nhiên có hành động gì lạ lắm, hình như lão biết chúng ta lắp đặt camera vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.