Duyên Hạo thấy nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên con ngươi hình như cũng có chút dao động, hiểu rằng mình đã nắm được điểm yếu của tiện nhân kia, không khỏi thỏa mãn " ha ha " cười to, một lúc lâu sau mới lên tiếng:" Thiết kỵ Đại Sở thiêu hủy hành cung Chính Dương, Lệ phi tự sát, cũng may nhờ có trẫm đúng lúc đuổi tới cứu thoát, như thế nào? Ngự muội cái này có phải hay không nên cảm tạ trẫm đã đến kịp lúc cứu ngươi?"
Lệ phi được ngươi cứu thoát, bây giờ sống hay chết có gì khác nhau sao? Nhưng mà ở lại Thanh Sơn cũng là ý không tồi, tạ ơn? Hừ, Tát Vân La khinh thường hừ một tiếng, cái loại cầm thú như ngươi, chính là phải thiến. Tên thối tha đáng chết này.
Uy hiếp? Hừ, Tát Vân La đứng lên, đi đến trước mặt của Duyên Hạo, đối với hắn cười một cách quyến rũ, lập tức nói:" Ta nghĩ là ngươi cần phải biết, tại đây --" Tát Vân La khoanh tay bưng lấy bụng mình, lại nhìn Duyên Hạo tiếp tục cười phong tình nói:"Ta cảm thấy mình có đủ năng lực. Ngươi là muốn chết? Hay là muốn sống? Ta có chín chín tám mốt loại phương pháp, ngươi hy vọng ta dùng loại thứ mấy để làm chuyện này?"
Đầu tiên bị nụ cười mê hoặc của Tát Vân La làm cho sửng sốt, lại nghe xong lời nói của nàng, Duyên Hạo thiếu chút nữa té xuống đất, tiện nhân này thế nhưng lại dám uy hiếp mình!
Tiện nhân này, Duyên Hạo hận không thể đến hung hăng tát cho nàng mấy cái, rồi đem nàng ném trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-cuc-cung-khong-can-cha/192369/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.