Tôi nhìn hắn, kiên định mà nói: “Ta nhất định phải trở về! Biểu ca của ta đã chết! Hắn đã chết! Ngươi có biết hay không, có biết hay không hả!”
Âu Dương Yến nhìn tôi cười nhàn nhạt: “Ta không biết. Kẻ hèn này thật sự là không biết tên Tô Tử Chiêm kia lại chết rồi? Rõ ràng hắn và hoàng đế đệ đệ của cô đang ở trên thuyền hướng đến Vân kinh, kẻ hèn này thật sự là không biết hắn làm sao lại chết rồi nha.”
Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày trời, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, tiến lên nắm lấy ống tay áo hắn, ngửa đầu hỏi hắn: “Ngươi nói là biểu ca ta không chết? Hắn không chết?!”
Âu Dương Yến gật đầu, vẫn cười nhạt nhẽo.
“Ha ha ha...” Tôi cười. Nụ cười giống như khi mới được giải phóng từ địa ngục. Vui vẻ thật sự.
Tên nhóc xấu xa Vô Cầu vừa mới bước một chân vào cửa lớn phòng tôi thì bị tiếng cười lớn của tôi làm ngây ngốc, một chân khác vẫn còn giơ lên nửa ngày sau mới hạ xuống.
“Thượng Quan Lăng tỷ làm sao vậy?” Giống như con thỏ bay nhanh đến trước mặt tôi, đôi tay nhỏ không ngừng vẫy vẫy trước mặt tôi.
“Vô Cầu, trong mắt ngươi còn có vi sư sao?” Khóe môi dưới của Âu Dương Yến khẽ nhếch lên vài phân, thanh âm bình thường nhàn nhạt nhưng khiến Vô Cầu nhất thời giật mình một cái.
Vô Cầu chậm rãi xoay người, hướng Âu Dương Yến cúi người thật thấp: “Vô Cầu tham kiến sư phụ!”
Âu Dương Yến dùng ánh mắt sắc bén quét qua Vô Cầu một cái, phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578706/quyen-2-chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.