Đây là Sinh Tử cốc, sức sống mùa xuân, giá lạnh mùa đông.
Bóng đêm dần dần sâu thẳm, ánh trăng đổ xuống, rừng trúc nơi đáy cốc, một mảnh trắng bạc.
Một người cô độc dưới ánh trăng, một dòng thu thủy ngăn cách ở giữa, hắn hờ hững nhìn bờ bên kia.
Người nọ lạnh nhạt như một ngọn thanh sơn, một vịnh bích thủy, trăng bạc phủ lên toàn thân hắn mơ hồ quanh quẩn ánh tím trong suốt.
Một thanh niên áo vải bước nhanh về phía hắn, cách hắn ngoài ba trượng thì dừng bước, cung kính khom người hành lễ:“Cốc chủ.”
Nghe tiếng, người nọ ung dung quay người, đôi mắt trống rỗng không ánh sáng vừa vặn dừng lại trên mắt người mới tới quan sát.
“Người tới rồi?”
Người thanh niên ngẩn ra, khom người nói:“Dạ phải.”
Người nọ hơi gật đầu, tiếp đó lộ ra một nụ cười, nụ cười thản nhiên:“Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta còn tưởng có kẻ muốn đốt Sinh Tửcốc này của ta cơ đấy.”
Người thanh niên cúi đầu: “Cốc chủ thứ tội, là thuộc hạ hấp tấp.” Lại nâng một tờ giấy nhỏ trong tay lấy từ trong vạt áo ra.
Đôi mắt trống rỗng kia dừng lại tại tờ giấy trên thân người kia một lát, hắn nói: “Đọc.”
Người thanh niên mở tờ giấy, thì thầm:
“Kính gửi sư phụ: Thấy chữ như thấy người.
Sư phụ tôn vị ở trên, đệ tử Tiêu Vô bái kiến.
Người đã chiếu theo lời dặn của sư phụ giả chết ít ngày nữa sẽ tới cốc.
Đệ tử bất tài không thể bầu bạn cùng sư phụ, trong lòng sợ hãi vô hạn, mong sư phụ nể chân tình, nghe chí hướng nhỏ nhoi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578700/quyen-2-chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.